Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rốt cuộc Hạng Lê cũng hiểu được, tại sao những nơi sâu thẳm, nơi trọc ma

thường ngày hay tụ tập, đột nhiên không còn trọc khí nữa.

Bởi vì những trọc ma đó đều đã bị Khương Thành tiêu diệt.

Cho nên đương nhiên bọn họ không thể nhìn thấy được.

Tất cả tướng sĩ của quân đoàn thứ ba và thứ tư đều rơi vào sự yên lặng khó tả.

Bọn họ thua rồi.

Hơn nữa còn không phải là thua nhỏ, mà là thua gấp hơn mười lần!

Chiến tích đáng tự hào của họ chẳng khác nào trò cười trước mặt Khương

Thành.

Đây quả thật cũng không phải là một cuộc tỷ thí cùng đẳng cấp.

Hai bên hoàn toàn không thể so sánh được.

Điều này khiến cho bọn họ hoàn toàn nghi ngờ về cuộc sống.

Sao điều này có thể xảy ra?

Hôm nay không phải nên là một ngày lành để bọn họ mỉa mai sỉ nhục Khương

Thành và quân đoàn thứ tám, khoe mặt của bọn họ sao?

Sao có thể bị khoe mặt ngược lại?

“Ha ha ha ha, quả nhiên đã đến lúc chứng kiến ai là quân đoàn vô dụng!”

Về phía quân đoàn thứ tám, mọi người cũng sẽ không ngoan ngoãn im miệng.

Trước đây lúc quân đoàn thứ ba và thứ tư mỉa mai bọn họ cũng không lưu tình,

không ít lần phun ra chuyện vụn vặt.

“Hu hu, nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của bọn họ vừa rồi, ta còn tưởng rằng bọn

họ đã giết hơn chục ngàn trọc ma rồi đấy.”

“Đúng vậy, vừa rồi dọa ta sợ chết khiếp.”

“Kết quả chỉ có vậy?”

“Còn chưa tới ba trăm, thế mà còn tràn đầy tự tin vội vàng muốn so sánh với

bọn ta như vậy?”

“Còn mặt mũi tự xưng là Thiên Lang quân đoàn tinh nhuệ?”

“Ta cười chết mất…”

“Chúng ta cùng đẳng cấp sao?”

Mặc dù tất cả mọi người đều biết quân đoàn thứ tám không ra tay, tất cả đều do

một mình Khương Thành làm.

Nhưng trước đó ước định, tất cả mọi người đã ràng buộc Khương Thành và

quân đoàn thứ tám lại với nhau.

Cho nên hiện tại, không ai có thể nói gì.

“Hai quân đoàn vô dụng các ngươi, không biết xấu hổ khi dùng đạo khí và bí

bảo tốt như vậy sao?”

“Không phải trước kia chủ tướng của các ngươi còn nói quân đoàn vô dụng

không xứng sao?”

“Hiện tại nói như thế nào?”

Nghe đám người chế giễu một cách điên cuồng như vậy, mặt Mạnh Lâm cũng

sắp biến thành màu gan heo.

Mà tất cả mọi người của hai đại quân đoàn ở phía sau hắn, suýt nữa tức giận đến

nổ phổi.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không thể phản bác.

Chiến tích đã bày ra ở đó, bọn họ thua đến mức hoàn toàn không tìm ra được

một lý do nào để ăn vạ.

Mà lúc này, tiên khí Lưu ảnh đã xuất hiện hình ảnh quân đoàn thứ tám chia

chiến lợi phẩm.

Nhìn thấy quân đoàn thứ tám không làm gì, nhưng đi theo lại được chia nhiều

trọc ma nhất giai như vậy, nội tâm của bọn họ càng phức tạp hơn nữa.

Dựa vào cái gì?

Là vì ngay từ đầu bọn họ đã trung thành với Khương Thành?

Lúc này, cuối cùng bọn họ cũng đã biết được bản thân đã bỏ lỡ điều gì.

Hạng Lê im lặng rất lâu, cuối cùng không thể không mở lời.

“Ngươi làm được như vậy bằng cách nào?”

Hắn nhìn chằm chằm về phía đối diện.

Trong mắt hắn, toàn thân Khương Thành vào lúc này đều bao phủ màu sắc thần

bí.

Ngay từ đầu vị chủ soái nhảy dù này đã không được hắn xem trọng, hoàn toàn

là sâu không lường được.

Cách giết chết trọc ma như vậy, cho dù là Thiên Đế cũng không thể làm được.

Thế mà trước đây bản thân lại đối nghịch với một người như vậy.

“Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thành ca cười.

“Có phải đã đến lúc nên thực hiện ước hẹn đánh cược rồi không?”

Mặt bên cứng rắn như nham thạch của Hạng Lê cũng không khỏi run rẩy.

Với tư cách là thủ lĩnh của hai quân đoàn tiền tuyến, sao hắn có thể đồng ý nhận

lấy lá cờ con chó có ý nghĩa nhục nhã đó?

Từ nay về sau còn phải bị gọi là quân đoàn con chó?

Nhưng mà cuộc đánh cược này là do chính mình đồng ý, nước mắt lưng tròng

cũng phải kết thúc cuộc đánh cược.

Lồng ngực của hắn phập phồng dữ dội mấy lần, cuối cùng đích thân bay lên

giữa không trung, tháo ngọn cờ thêu hình chó rơi xuống nước xuống.

Tất cả mọi người của quân đoàn thứ ba và thứ tư nắm chặt nắm tay, nghiến răng

răng rắc.

Sự không cam lòng và phẫn nộ dữ dội tràn ngập đỉnh đầu.

Nhưng Khương Thành không thèm để ý.

Hắn cũng không sợ đắc tội với ai.

Nháy mắt với Mông Thuần, Mông Thuần ngầm hiểu, bay lên giữa không trung

lấy lá cờ Thiên Lang đó xuống.

Trong nháy mắt, quân đoàn thứ tám hoan hô cuồng nhiệt.

“Ha ha, chúng ta đã trở thành quân đoàn tinh nhuệ nhất của Thiên Lạc Quân

rồi!”

“Thiên Lang quân đoàn, tự hào quá!”

“Các quân đoàn khác còn không mau hành lễ?”

Các quân đoàn khác đang có tâm trạng tồi tệ, nhưng cựu ‘đại đội bảo vệ’ này

xem như là đã hoàn toàn thay da đổi thịt vô cùng tự tin.

Sau khi cuộc đánh cược này kết thúc, Hạng Lê và Mạnh Lâm mang theo hai

quân đoàn rời khỏi nơi đóng quân, trở về Hoá Tiên phủ.

Trọc ma ở tiền tuyến đã bị Khương Thành giết gần hết.

Trong vòng ít nhất hàng tỷ năm, xung quanh sẽ thái bình.

Sau khi trở lại Hoá Tiên phủ, bọn họ mới phát hiện ra rằng, thì ra Tà Tiên xung

quanh cũng đã bị Khương Thành xóa sạch toàn bộ.

Thậm chí còn có hai Tà Tiên Đạo Thánh bị Khương Thành giết chết.

Mà từ lâu Hoàn Thường cũng đã khuất phục trước Khương chủ soái.

Đột nhiên sự không cam tâm trong lòng Hạng Lê biến mất không còn dấu vết.

“Hắn mạnh hơn chúng ta rất nhiều, hắn xứng đáng với vị trí chủ soái!”

Mạnh Lâm ở bên cạnh im lặng không lên tiếng.

Ngày đó hắn bị Khương Thành tước vũ khí, giọng điệu vẫn không thuận theo.

Mà Tùng Nghiên Chí Tôn thì lắc đầu.

“Ngay từ đầu, chúng ta đã mắc lỗi rồi…”

Hiện tại hắn chỉ hy vọng sau này có thể hoà thuận với Khương Thành.

Có được một chủ soái mạnh mẽ như vậy, vốn là một chuyện vô cùng tốt.

Bên kia, ba quân đoàn thứ năm, sáu và bảy cũng bị Khương Thành hạ lệnh đuổi

trở về.

Một đám đào binh, mang theo cũng không có ý nghĩa gì.

Sau khi mọi người ở tiền tuyến đã rời khỏi, hắn lại suất lĩnh quân đoàn thứ tám

tiến vào khu vực trọc khí dày đặc một lần nữa.

Chuyện đánh trận như thế này, vốn dĩ hắn chê mệt.

Nhưng toàn thân trọc ma đều là bảo vật, xem xuất chinh như một cuộc truy tìm

bảo vật, hắn vẫn rất có động lực.

Vào lúc hắn đang tiếp tục chinh chiến, chiến tích của Thiên Lạc Quân cũng đã

được truyền lại Tử Tiêu Điện.

Biết được việc Khương Thành thực sự đã giết chết trọc ma tứ giai, ba Thiên Đế

thường trú suýt nữa sợ đến ngây người.

Trọc ma tứ giai khó đối phó đến mức nào, bọn họ đã từng trải qua.

Kết quả là Khương Thành ở đó, ngay cả một trận chiến đứng đắn cũng không

nhìn thấy đã bị quét sạch.

“Sao hắn có thể mạnh như vậy?”

“Tiểu tử này thật sự là quá thần kỳ.”

Nguyên Đế vuốt râu cười nói: “Ta đã nói rồi, nếu các ngươi xem người này là

người của bản thân, vậy sẽ là phúc của Thiên Cung!”

Thái độ của Không Đế vẫn luôn không rõ ràng, lần này cũng không thể không

gật đầu đồng ý.

“Quả thật là vậy, có sự tồn tại của hắn, Hoá Tiên phủ thật sự là phòng thủ kiên

cố.”

“Thậm chí mấy chiến khu xung quanh cũng có thể được hưởng lợi từ hắn.”

Thử nghĩ xem, đợi đến khi Khương Thành dọn sạch trọc ma ở tiền tuyến của

Thiên Lạc Quân, không phải là có thể bước vào chiến khu khác sao?

Là Thiên Đế, đương nhiên Không Đế hy vọng lãnh thổ của Thiên Cung sẽ rộng

lớn hơn.

“Có vẻ như vị trí chủ soái Thiên Lạc Quân này, còn hơi không xứng với hắn.”

Nguyên Đế bật cười.

“Nếu thăng cấp nữa sẽ là thủ toạ Chiến Thiên Tư!”

Không Đế sờ cằm, suy nghĩ một lát: “Thật sự không được, trong tương lai thiết

lập thêm một thủ tọa ở Chiến Thiên Tư là được rồi, dù sao vốn dĩ Chiến Đế

cũng đang che chở hắn.”

Nghe bọn họ bàn tán sôi nổi, Tu Đế vô cùng khó chịu.

Thù giết con, sao có thể bỏ qua?

Nguyên Đế và Không Đế đã từng không phản đối hắn giết chết Khương Thành

ở đại hội thông thần, nhưng hiện tại cả hai người đều đã ngã về phía Khương

Thành.

Hắn cũng biết, nếu hiện giờ lại nói về việc Khương Thành không có Thiên Tâm,

cũng không thể thuyết phục được hai Thiên Đế này.

“Các ngươi cũng đừng quên, bảy tiên tướng Lăng Hầu, tất cả đều chết không

giải thích được!”

“Chuyện này, cũng sẽ không trôi qua như vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK