Bởi vì ở trong mắt bọn họ, chưởng môn vẫn là đang chém gió phô trương.
Tìm niềm vui trong đau khổ mà!
Lúc này, bên ngoài cũng đã truyền đến tiếng gào hét.
“Phi Tinh Đường, còn đang lề mề cái gì?”
“Còn không mau xuất phát!”
Mọi người đi ra phi thuyền đã thấy có hai tên trưởng lão Đạo Tôn của Minh
Nhai Thiên đang bay phất phơ ở bên ngoài.
Mà ở nơi xa phía sau còn có một vài Tiên nhân đang xem náo nhiệt.
Phần lớn đều lắc đầu thở dài, người duy nhất tràn đầy nụ cười chính là môn đồ
của Kim Phách Thánh Điện.
Rất nhiều đệ tử của Kim Phách Thánh Điện đã bắt đầu cố ý cười đùa cợt nhả
chế giễu.
“Ai ya, lên đường bình an nha!”
“Lần này đi, chính là vĩnh biệt rồi.”
“Đúng thế, đúng thật là có hơi không nỡ đấy.”
“Vì để biểu đạt lòng nhung nhớ, tương lai bọn ta sẽ vào ở tông môn của các
ngươi ha ha ha…”
Đệ tử của Phi Tinh Đường suýt nữa đã bị đám tiện nhân này chọc tức điên.
Nhưng trước mắt càng quan trọng vẫn là làm sao sống sót ở trong nhiệm vụ
điều tra.
“Nhanh lên!”
“Lề mề chậm chạp!”
Hai tên trưởng lão của Minh Nhai Thiên, giống như là nha dịch đang áp giải
phạm nhân ra pháp trường, thái độ cực kì ngang ngược.
Vi Hành thu lại thuyền Tiên, tâm trạng vui mừng vừa rồi cũng không còn sót lại
chút gì.
Bởi vì hắn lại đã ý thức được một vấn đề khác.
Tín hiệu cứu viện đã phát ra rồi, nhưng tổng bộ bên kia kịp đến cứu viện sao?
Khiếu Mang vực và Minh Tái vực cách nhau những bảy vực giới, gần như đã
kéo dài nửa Nguyên Tiên Giới rồi.
Khoảng cách rộng lớn như vậy, cho dù không ngừng qua lại không gian như con
thoi, cũng không thể trong một ngày đuổi đến được đâu nhỉ?
Mà bây giờ Phi Tinh Đường đã sắp phải xuất phát rồi.
Nước xa không cứu được lửa gần!
Chuyện này nên làm sao mới tốt?
Khi một đám người bị ép đến tuyến đầu trận địa, Vi Hành Đạo Tôn lại đã nhìn
thấy một người xui xẻo đã rút được thẻ đỏ - Cuồng Hải tông.
Sau khi nhìn thấy hắn, tông chủ của Cuồng Hải tông là Quán Đào Đạo Tôn đã
lộ ra vẻ mặt rầu rĩ.
“Vi Hành đạo hữu, lần này chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau rồi.”
Cuồng Hải tông của hắn ngược lại lại lợi hại hơn Phi Tinh Đường không ít.
Trong tông có hai tên Đạo Tôn, mười mấy tên Chí Tôn, môn đồ hơn nghìn
người.
Nhiều người như vậy làm trinh sát, sau khi tiến vào khu vực phòng thủ của
Thiên Cung bên kia cũng sẽ là thập tử nhất sinh.
Cuối cùng người có thể sống sót trở về có thể có hai mươi người thì đã coi như
là ông trời rũ lòng thương, lưu lại chút hạt giống cho Cuồng Hải tông rồi.
“Không dám không dám.”
Vi Hành cũng vội vàng nặn ra vẻ mặt tươi cười.
Mặc dù trước kia đệ tử hai bên chưa từng quen biết, nhưng khi nhìn nhau lại
đều lộ ra vẻ mặt đồng bệnh tương liên.
Đều là cá mè một lứa!
Dưới sự thúc giục của trưởng lão Minh Nhai Thiên, hai tông môn cúi gằm mặt
xuống, bước lên chuyến đi chịu chết này.
Rất nhanh, bọn họ đã biến mất ở trong tầm mắt của mọi người.
Thiên Cung và thành lũy của Minh Tái vực cách nhau trên trăm triệu dặm, hai
quân xa xa đối đầu, gần đây đều đang bận rộn củng cố trận địa hậu phương của
mình.
Khoảng cách này rất xa, nhưng đối với Tiên nhân mà nói thì không tính là gì cả.
Cả đường tận lực thả chậm tốc độ, sau mười canh giờ, bọn họ vẫn đuổi đến lân
cận phòng tuyến của Thiên Cung.
Mặc dù vẫn chưa nhìn thấy thành lũy của Thiên Cung, nhưng hai tông môn đều
không hẹn mà cùng dừng lại.
Tiếp tục thâm nhập, bất cứ lúc nào cũng có thể đột nhiên chết bất đắc kỳ tử.
“Vi Hành đạo hữu, tiếp theo chúng ta phải hành sự cẩn thận rồi.”
Quán Đào Đạo Tôn việc không né tránh bắt đầu chủ trì hội nghị chiến đấu.
“Làm sao trà trộn tiến vào khu vực phòng thủ của đối phương, tận lực tránh
khỏi bị phát hiện, chúng ta cần phải lên kế hoạch cẩn thận một phen, ta đề
nghị…”
Đề nghị của hắn vẫn chưa nói ra, Vi Hành đã cười lắc đầu.
“Quán Đào đạo hữu, ta đề nghị chúng ta cứ nấp ở đây.”
“Nơi này cách hậu phương của chúng ta rất xa, cách khu vực phòng thủ của đối
phương cũng vẫn còn một chút đường, chúng ta tạm thời an toàn.”
“Một khi thâm nhập vào thành lũy của Thiên Cung biên kia, bất luận ẩn nấp che
giấu thế nào, cuối cùng cũng đều rất khó để không bị phát hiện.”
Thiên Lân Quân của đối phương quá chuyên nghiệp.
Thăm dò bọn họ?
Căn bản chính là dùng bánh bao thịt ném chó, một đi không trở lại.
Hiện tại hắn đã nghĩ xong rồi, cứ chờ đợi ở đây, kéo dài thời gian.
Chỉ cần kéo dài đến khi tổng bộ Phi Tiên Môn bên kia phái ra cao thủ cấp Đạo
Thánh, tất cả vấn đề khó khăn đều dễ dàng giải quyết.
Thế nhưng, quyết định này của hắn lại đã bị mọi người nhất trí phản đối.
“Vi Hành đạo hữu, có phải là ngươi đang nói sảng không?”
Quán Đào Đạo Tôn nhíu mày nói: “Lẽ nào ngươi đã quên hậu phương có thể
thông qua kí hiệu tông môn nắm giữ vị trí của chúng ta bất cứ lúc nào sao?”
“Dựa theo quy củ của Minh Nhai Thiên, trinh sát chỉ có thể không ngừng
chuyển động, không thể dừng ở một nơi vượt qua một canh giờ.”
“Nếu như dở thủ đoạn lười biếng, cho dù ngươi may mắn sống sót thì tương lai
trở về cũng sẽ bị bọn họ xử tử!”
Những trưởng lão khác của Cuồng Hải tông cũng nhao nhao gật đầu.
“Đúng thế, ở tại chỗ là không được đâu.”
“Vi Hành Đạo Tôn, ngươi vẫn đừng mong chờ vào loại khôn vặt này nữa, như
thế chỉ sẽ làm hại đến tất cả các ngươi thôi.”
“Vẫn là suy nghĩ tiếp theo phối hợp thế nào, làm sao tận lực khiến nhiều người
sống sót một chút đi.”
Không chỉ bọn họ, ngay cả những đệ tử của Phi Tinh Đường cũng không đồng ý
lắm với đề nghị này của Vi Hành, chỉ là không trực tiếp nói ra mà thôi.
Ở trong mắt bọn họ, chưởng môn vậy mà trông mong dựa vào việc trì hoãn kéo
dài công việc để sống sót, quả thực chính là mơ mộng hão huyền.
“Các ngươi phải tin tưởng ta.”
Trong lòng Vi Hành Đạo Tôn lo lắng.
“Quán Đào Đạo Tôn, trước mắt chúng ta trên cùng một chiếc thuyền, cho dù ta
muốn hại các ngươi cũng sẽ không hại bản thân ta.”
“Ở lại nơi này tiếp tục ẩn nấp thật sự là con đường sống duy nhất, hơn nữa rất
có thể toàn bộ mọi người đều sống sót…”
“Hừ!”
Sắc mặt của Quán Đào Đạo Tôn đã trầm xuống.
“Vi Hành, ta biết ngươi có ý gì.”
“Ngươi không muốn bị ta chỉ huy, cho nên cố ý làm trái lại với mọi người đúng
không?”
“Được rồi, nếu như ngươi đã thích để mình làm, vậy ngươi cứ mang theo Phi
Tinh Đường của ngươi ẩn nấp ở đây là được rồi, bọn ta không theo!”
Những môn đồ khác của Cuồng Hải tông cũng nhao nhao châm biếm.
“Đúng vậy, vốn dĩ bọn ta thấy các ngươi đáng thương, định kéo các ngươi một
tay đấy.”
“Kết quả các ngươi cứ muốn làm theo ý mình, vậy thì không trách được bọn ta
rồi.”
“Cũng không xem thử Phi Tinh Đường các ngươi là cấp bậc gì, chỉ có một vài
con mèo lớn mèo nhỏ này, còn vọng tưởng chỉ huy bọn ta hay sao?”
“Thật sự là không biết điều…”
Vi Hành suýt nữa đã bị bọn họ chọc tức đến cười.
Hắn vội vàng cản ở trước mặt mọi người.
“Được! Quán Đào đạo hữu, với thân phận mọi người đều bị Minh Nhai Thiên
nhắm vào, ta cũng không muốn nhìn thấy Cuồng Hải tông thương vong thảm
trọng, vậy thì ta sẽ nói rõ ngọn ngành cho ngươi!”
Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói đè thấp.
“Thực ra, ta đã gọi cường viện.”
“Chỉ cần chúng ta kéo dài thời gian ở đây, nhiều nhất trong ba ngày, nhất định
sẽ có Đạo Thánh đến giải cứu chúng ta.”
Sắc mặt của tất cả mọi người chợt cứng lại, đám người Diệp Minh và Diệp
Đường phía sau lấy tay che mặt.
Chưởng môn, ngươi chém gió ở trước mặt bọn ta cũng thôi đi.
Sao đến lúc này rồi, ngươi còn muốn tiếp tục chém gió sao?
Hiện tại không phải là lúc nói đùa đâu!
Vẻ mặt của Quán Đào Đạo Tôn trở nên có hơi vi diệu.
“Cường viện? Đạo Thánh?”
“Đúng vậy, ngươi cũng không cần lo lắng Minh Nhai Thiên báo thù, bọn họ sẽ
trực tiếp đón chúng ta đến Khiếu Mang vực.”
Quán Đào Đạo Tôn cười như không cười nhắc lại: “Khiếu Mang vực?”
Vi Hành mạnh mẽ gật đầu.
“Đúng vậy, có lẽ ngươi biết bên kia an toàn cỡ nào chứ, đi đến bên đó, tương
lai…”
“Ta biết, nhưng ta càng biết ngươi đã điên rồi.” Quán Đào ngắt lời hắn