đã không chứa nổi nhiều trọc khí như vậy nữa.
Mà hiện tại phương án này của hệ thống chẳng khác nào đã giúp hắn xây dựng
một đường thông đạo bên ngoài.
Dẫn toàn bộ những trọc khí kia đến ngộ đạo Tiên Thụ bên kia.
Trong nháy mắt đã khiến áp lực của hắn biến mất sạch sẽ.
Có điều, đây cũng có nghĩa là ngộ đạo Tiên Thụ phải thay hắn chịu đựng áp lực
mà những trọc khí kia mang đến.
Cái cây này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Ngay vào lúc Khương Thành nghĩ như vậy, hắn rất nhanh đã phát hiện phía trên
một chạc cây giữa đạo ngộ Tiên Thụ cành lá xum xuê từ từ xuất hiện một điểm
sáng trắng tinh.
Điểm sáng này lúc đầu chỉ to bằng hạt đậu xanh.
Có điều rất nhanh đã lớn lên giống như bơm phồng, cuối cùng phồng lên đến to
cỡ quả trứng bồ câu.
“Đây…”
Khương Thành cũng coi như là hiểu biết sâu rộng, rất nhanh liền hiểu rõ đã xảy
ra chuyện gì.
Những trọc khí kia đến trên thân ngộ đạo Tiên Thụ, nếu không xảy ra bất ngờ
gì, đã bị hắn chuyển hoá thành một thứ không biết tên khác.
Lấy hình thái trái cây để bày ra ngoài với hình tượng cụ thể.
“Lượng lớn trọc khí nhiều như thế, cuối cùng đã cô đọng thành một quả nhỏ
như vậy?”
“Hơn nữa còn biến thành loại sắc thái thánh khiết hoàn mỹ này…”
Hắn không thể không cảm khái sự kì diệu của thế giới.
Nếu như những Tiên Nhân khác nhìn thấy quả trái cây này, sợ rằng sẽ không thể
nói ra được hai chữ trọc khí nữa.
Sau khi trọc khí trong cơ thể được dọn sạch, Khương Thành đã hoàn toàn yên
tâm.
Nỗi lo lắng âm thầm của hắn trước đó cũng đã không còn.
Hiện tại lại nhìn Trọc Ma, hắn giống như là nhìn gà yếu.
Sau khi sống lại, hắn đã lập tức đánh đến.
Mà hắn vừa gia nhập chiến trường, dĩ nhiên Trọc Ma cũng lại lần nữa vây lên.
Thế là, một vòng mới của quá trình Trọc Ma tự sát bắt đầu lặp lại.
Chỉ có điều lần này, trọc khí của Trọc Ma căn bản không dừng lại ở trong cơ thể
hắn.
Vừa mới thẩm thấu vào đã lập tức thuận theo vân mạch kia, trực tiếp bị ngộ đạo
Tiên Thụ chủ động hấp thu lấy, tiếp tục phát triển quả trái cây màu trắng kia.
Quá trình này phải nhanh hơn ngộ đạo Tiên Thụ loại bỏ trọc khí trước kia quá
nhiều.
Hơn nữa, cũng mãnh liệt hơn quá nhiều.
Trước đó Khương Thành chỉ có thể bị động đợi Trọc Ma đến công kích mình,
sau đó rót trọc khí vào mình.
Mà hiện tại, sau khi ngộ đạo Tiên Thụ đã có đường thông đạo vân mạch này, thế
mà bắt đầu ngược lại chủ động hấp thu trọc khí của những Trọc Ma kia.
Điều này đã tăng rất nhanh tốc độ thất bại và diệt vong của Trọc Ma.
Trọc Ma nhất giai nhị giai, gần như là trong nháy mắt gặp phải đã bị rút sạch
trọc khí, biến thành từng cái vỏ rỗng.
Trọc Ma tam giai cũng đều không tốt hơn được bao nhiêu, không đến một giây
đã không còn lại một chút trọc khí nào.
Ngộ đạo Tiên Thụ phảng phất như đã biến thành một vòng xoáy nuốt chửng
đáng sợ, điên cuồng rút lấy trọc khí của các Trọc Ma.
Vừa xông xáo ngang dọc, Thành ca cũng ở đó lớn tiếng gào thét.
“Những Trọc Ma các ngươi, vậy mà dám tàn hại bộ hạ của ta, quả thật là tội
đáng muôn chết!”
“Ta thân là chủ soái, sao có thể không báo thù cho bọn họ?”
“Lăng tiên tướng, mặc dù các ngươi đã bị giết, không có được một chút xíu tác
dụng gì, những tinh thần tặng không của các ngươi vẫn là đáng khen đấy…”
“Lên đường bình an!”
Tùng Nghiên và mọi người của quân đoàn thứ tám ở phía sau đã từ vui mừng
khôn xiết vì vừa mới trở về từ cõi chết biến thành vô lực châm chọc.
Lão đại, Trọc Ma cũng không hiểu ngươi đang nói gì.
Hơn nữa những lời thoại ngươi nói kia, xác định thật sự là đang tưởng nhớ đám
người Lăng Hầu, mà không phải là muốn chọc bọn họ tức đến xác chết vùng
dậy sao?
Thu lại nụ cười trên khoé miệng ngươi đi, cũng đã không giấu được rồi.
Giết đến cuối cùng, còn lại ở trước mặt Khương Thành lại chỉ còn con Trọc Ma
tứ giai kia.
Trọc Ma cấp bậc đó có rất nhiều năng lực không thể tin được.
Thậm chí giống như lực Thiên Đạo không nói đạo lí.
Đổi thành những Đạo Thánh khác đến đây, tuyệt đối sẽ sứt đầu mẻ chán.
Nhưng ở trước mặt Khương Thành, nó và những Trọc Ma cấp thấp khác cũng
không có khác biệt gì.
Cũng đều bị ngộ đạo Tiên Thụ nhanh chóng rút lấy trọc khí.
Sau khi những trọc khí này tiến vào quả trái cây màu trắng của ngộ đạo Tiên
Thụ kia, cuối cùng vẫn là có một vài thay đổi.
Khương Thành có thể dễ dàng cảm nhận được, trọc khí của nó có một phần
chảy sâu vào trong quả trái cây kia, biến thành một hạt quả trong suốt.
“Đây lại là chuyện gì?”
“Chẳng lẽ đây đúng thật là một loại trái cây?”
Trọc Ma tứ giai đã chống đỡ trọn vẹn một phút.
Cuối cùng đã thất bại và diệt vong.
Đến lúc này, hơn một nghìn con Trọc Ma vừa rồi kia đã toàn quân bị diệt.
Mà bởi vì sự bại vong của bọn nó, trọc khí của mảnh lớn địa giới xung quanh đã
chỉ còn lại chút xíu, trở nên trong sạch rất nhiều.
Lực thần hồn của Khương Thành lại đã có thể lan ra đến bên ngoài mấy trăm
triệu dặm.
Mà đây cũng chính là ý nghĩa của việc giết chết Trọc Ma.
Tùng Nghiên Chí Tôn lặng lẽ nhìn bóng dáng hắn thu dọn chiến lợi phẩm, trong
lòng đã không còn cay đắng phức tạp trước đó nữa.
Hắn đã chịu phục rồi, phục hoàn toàn.
Hai trận chiến của Khương Thành và Trọc Ma, trước sau cộng lại cũng không
đến nửa canh giờ.
Chiến tích của hắn đã vượt qua sự nỗ lực hàng chục tỷ năm của quân đoàn thứ
ba và thứ tư rồi.
Dĩ nhiên, Trọc Ma mà hai quân đoàn kia giết chết càng nhiều hơn, tính gộp lại
khoảng chừng hơn chục ngàn con.
Nhưng từ trước đến nay bọn họ chưa từng giết chết Trọc Ma tứ giai.
Đối mặt với người này, đừng nói là phần thắng, ngay cả tư cách so sánh Hạng
Lê cũng không có.
Nhìn thấy Khương Thành lại để lại hai trăm con Trọc Ma nhất giai, thưởng cho
quân đoàn thứ tám, hắn đã khó hiểu sinh ra một lòng ghen tị.
Không phải là ghen tị với Khương Thành, mà là ghen tị với quân đoàn thứ tám.
Thật ra quân đoàn này đều chẳng làm gì cả!
Nhưng chiến lợi phẩm bọn họ đoạt được, lại đủ để khiến quân lính của những
quân đoàn tiền tuyến khác chiến đấu hăng hái mấy tỉ năm.
Bọn họ dựa vào đâu chứ?
Nhìn quân đoàn thứ tám hết sức phấn khởi, Tùng Nghiên rất muốn đi lên
khuyên nhủ Khương Thành thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra.
Nhánh quân đoàn này không xứng!
Thực lực của bọn họ căn bản không tốt, cũng không có tố chất chiến đấu gì,
thưởng cho bọn họ hoàn toàn chính là phung phí của trời.
Nếu như ngươi thật sự muốn ban thưởng, có thể thưởng cho quân đoàn thứ ba
và thứ tư đấy.
Đó mới là thép tốt dùng làm lưỡi đao, mới là như hổ mọc thêm cánh…
Tuy nhiên cuối cùng, hắn vẫn là không thể nói ra gì cả, chỉ là hoá thành một
tiếng thở dài tràn ngập tiếc nuối.
Khương Thành là chủ soái của Thiên Lạc Quân.
Hắn vốn sẽ không đối xử khác biệt với quân đoàn dưới trướng mình.
Là đám người Hạng Lê, Mạnh Lâm từ chối tiếp nhận sự chỉ huy của hắn, là toàn
bộ tập thể quân đoàn thứ ba và thứ tư đẩy hắn đi.
Nếu như ngay từ đầu quân đoàn thứ ba và thứ tư cũng giống như quân đoàn thứ
tám, thành thật làm bộ hạ của hắn…
Khương Thành không biết bụng dạ của lão già này thay đổi.
Lúc này hắn đang chìm đắm ở trong vui sướng.
Trọc Ma tứ giai hoàn toàn không khiến hắn thất vọng, một thân xương cốt máu
thịt đó, phần lớn đều tương đương với vật liệu cửu giai.
Cho dù đối với hắn mà nói, đây cũng đã là bảo vật cực kì hiếm rồi.
“Nếu như giết nhiều hơn chút, gom góp nhiều hơn chút, tương lai không chừng
có thể thu thập được vật liệu đạo khí cửu giai.”
“Đợi luyện khí thuật của hệ thống đúng lúc, tương lai há không phải là có thể
trực tiếp luyện ra đạo khí cửu giai sao?”
Nghĩ đến cảnh tượng này, hắn đều đã không nhịn được cười ra tiếng.
Đám người Mông Thuần, Xích Linh đã xử lí xong tàn thi của Trọc Ma nhất giai,
trên mặt mỗi người đều dào dạt niềm vui sướng bội thu.
“Khương chủ soái, chúng ta còn phải tiếp tục xuất chinh nữa không?”
Thành ca phất tay, xuất chinh đương nhiên là phải tiếp tục xuất chinh rồi.
Nhưng trước đó, còn có một chút chuyện nhỏ phải làm.
Hắn liếc mắt nhìn trên mặt đất, trọn vẹn bảy Tiên khí lưu ảnh bay vào trong tay
hắn.
Đây chính là công cụ “tư thế chiến đấu oai hùng” của đám người Lăng Hầu ghi
lại trước đó.
“Thiên Lạc Quân đã có bảy tiên tướng chết, tốt xấu gì cũng phải khiến Tử Tiêu
điện biết là chết thế nào mà!”