Thành chắc chắn phải chết.
Tên dị giới này chẳng sống được bao lâu nữa.
Dù là người có lòng tin với hắn đi chăng nữa cũng chỉ nghĩ hắn có thể trốn thêm
một thời gian nữa thôi.
Nếu không trực tiếp thoát khỏi Băng giới thì cũng cúp đuôi chạy vào loạn lưu
hỗn độn thôi.
Rất nhiều người cho rằng chuyện đánh chết Hoắc Thuần cũng chỉ là một trận
hỗn loạn nho nhỏ.
Mà chiến tích mới đã khiến mọi người hiểu được “phân lượng” của hắn.
“Rốt cuộc hắn mạnh tới mức nào chứ?”
“Trước cũng chỉ là một lãnh chúa nhỏ thôi mà?”
“Sao lại giết chết nhiều người như vậy được.”
“Theo Băng cung cho biết thì là do hắn lợi dụng địa hình, khu vực quanh Băng
Nguyên cốc không có khí tức căn nguyên.”
“Trận này là hắn ăn may thôi.”
“Đấy thì gọi gì là ăn mayi? Bản thân hắn chẳng phải cũng không nối thông
được căn nguyên sao?”
Vấn đề này cũng đước các cao thủ Băng cung nhắc tới.
“Trong khi vực trống đó, chúng ta hao tổn thực lực rất lớn nhưng hắn lại không
làm sao cả.”
“Đây là ý gì? Chẳng lẽ hắn còn có thể mượn lực căn nguyên khi ở trong khu
vực đó sao?”
“Không thể, nhưng hình như tên này từng đi qua rất nhiều chân giới, lĩnh ngộ
được một lượng lớn quy tắc.”
“Sức mạnh của hắn phong phú hỗn tạp, thật khiến người ta khó mà tin được.”
“Hơn nữa, có vẻ cảnh giới lĩnh ngộ của những quy tắc khác đều cực cao.”
Chư vị cao thủ Băng cung đã hiểu ngay tức khắc.
Khi ở trong một khu vực không có bất kỳ căn nguyên nào, người nắm giữ một
lượng lớn các quy tắc khác nhau sẽ cực kỳ chiếm ưu thế.
Trên thực tế, Băng cung có không ít cao thủ cũng thường lui tới những chân
giới khác, lĩnh ngộ những quy tắc khác nhau.
Nhưng họ cũng chỉ lướt qua rồi thôi, sao có thể đủ các loại huyền văn thập
trọng như Khương Thành được.
“Chúng ta nên làm gì đây? Đến giết hắn sao?”
“Không, như vậy không sáng suốt chút nào.”
Băng cung có Đế Cảnh bát trọng.
Tấn công mạnh mẽ thật ra khá hữu hiệu nhưng như vậy có thể tạo ra thương
vong không cần thiết.
Là một cách dùng được nhưng không nhất thiết phải làm vậy.
“Nếu đối phương có ưu thế ở khu vực trống đó thì chúng ta chỉ cần chờ hắn đi
ra là được.”
“Đúng vậy, hắn không thể ngồi im trong đó cả đời được.”
Cứ như vậy, trong mấy ngày ngắn ngủi, bên ngoài khu vực trống đã xuất hiện
rất nhiều cao thủ Băng cung.
Trừ họ ra còn có rất nhiều tu sĩ bình thường tới hóng hớt.
“Hắn làm gì trong đấy vậy?”
Đứng từ xa nhìn về bên đó, tam cung chủ Băng cung hơi ngờ vực.
Một cao thủ Băng cung khác nghe đại lão Đế Cảnh bát trọng hỏi vậy, vội cung
kính đáp: “Hắn đang luyện hóa ngân nguyệt băng phách để đột phá cảnh giới.”
“Đột phá ở chỗ này?”
“Đúng vậy, có người nói hắn muốn lên khảo nghiệm thang băng nhưng cảnh
giới chưa đến Đế Cảnh ngũ trọng nên không lên đó được.”
“Có chuyện như vậy sao?” Quý Thương cảm thấy hết sức hoang đường.
Hắn là cao thủ Đế Cảnh bát trọng mà còn chưa thấy chuyện ly kì thế này bao
giờ.
Nếu không phải chiến tích của Khương Thành còn rành rành trước mắt thì hắn
còn nghĩ mình tìm nhầm người cũng nên.
Không riêng gì hắn, những tu sĩ chạy tới quanh đây đều cảm thấy cực kỳ khó
tin.
“Hắn còn chưa tới Đế Cảnh ngũ trọng thì làm sao chém chết được ba vị Đế
Cảnh thất trọng?”
“Khiêu chiến vượt cấp có thể vượt nhiều vậy luôn hả?”
“Thế cũng hơi bị quá đáng.”
“Có mấy ngày ngắn ngủi mà đòi đột phá được đến Đế Cảnh ngũ trọng chắc?”
“Đó là hi vọng hão huyền, có là thiên tài cũng phải mất mấy chục triệu năm.”
“Đúng vậy, có kiến thức chút đi, ta nghi đầu óc hắn có vấn đề…”
“Nói nhỏ tiếng thôi, tên này không phải loại hiền lành gì đâu.”
“Sợ cái gì, chúng ta còn chưa đến khu vực trống. Vả lại vẫn còn có tiền bối
Băng cung đang ở đây cơ mà?”
“Không biết Băng cung định bao giờ ra tay đây, chẳng lẽ phải đợi hắn đi ra thật
à?”
Trong lúc bọn họ còn đang bàn tán rôm rả thì khu vực trống đằng xa chợt vang
lên một tràng tiếng reo hò.
“Đột phá!”
“Thật sự đột phá rồi!”
“Đế Cảnh ngũ trọng!”
Sau khi đám tu sĩ bên trong thay đổi ấn tượng về Khương Thành thì họ cũng
chẳng có gì để bài xích nữa.
Chung sống vài ngày, bọn họ càng nhận ra rằng tên này rất đặc biệt.
Trong lúc luyện hóa ngân huyệt băng phách còn có thể thỉnh thoảng trò chuyện
với họ mấy câu.
Cả đám tỏ vẻ chưa từng thấy cao nhân nào thân thiện dễ gần như vậy.
Đâu có đáng sợ như bên ngoài miêu tả đâu nhỉ?
Giờ cuối cùng cũng thấy được hắn đột phá đến Đế Cảnh ngũ trọng, thậm chí
trong vô thức mọi người còn có cảm giác vui sướng vì đại công cáo thành nữa
cơ.
“Ha ha tốt quá rồi!”
“Lợi hại thật đấy.”
“Trời má chỉ có bốn ngày mà liên tiếp đột phá hai đại cảnh giới.”
“Chuyện lạ có thật luôn…”
“Đúng là không thể tin nổi.”
Nếu không phải chính mắt nhìn thấy, tự mình cảm nhận thì chắc họ cũng tưởng
là giả tạo.
Ví như hắn chính là Đế Cảnh ngũ trọng, trước đó chỉ đang ép cảnh giới mà thôi.
Nhưng sự việc thang băng chặn người trước đó là có thật, tu vi của Khương
Thành được nâng lên cũng xảy ra ngay trước mắt, không thể sai được.
“Đây là vị thần nhân nào chứ?”
“Kỳ tích, thật sự là kỳ tích.”
Rất nhiều người còn tiếc nuối chép miệng.
“Người dị giới mạnh đến vậy sao?”
“Nếu hắn là người Băng giới ta thì tốt rồi…”
Mà đám tu sĩ bên ngoài còn gièm pha giễu cợt Khương Thành vừa nãy đã tự vả
bằng tốc độ ánh sáng.
Cả đám nghẹn họng nhìn trân trối, khó mà giải thích nổi chuyện này.
Nhưng bên phía Băng cung, Quý Thương và hơn mười vị cao thủ Đế Cảnh thất
trọng bên cạnh tỏ ra rất bình tĩnh.
“Cấp bậc quy tắc và cấp bậc thần hồn của hắn vẫn ở đó.”
“Đúng vậy, hắn vốn không nên có cảnh giới thấp như vậy.”
“Ta đang nghi ngờ hắn có phải trải qua chuyện gì ngoài ý muốn nên tu vi bị
giảm xuống, giờ phải trùng tu hay không.”
Sau khi tu vi giảm xuống có thể trùng tu, quả thật đột phá nhanh hơn bình
thường rất nhiều.
Dù sao cũng là đường xưa lối cũ từng đi, thuộc lòng như cháo chảy rồi.
Quý Thương chậm rãi nói: “Chắc là vậy rồi.”
“Kẻ này có thể là một đại năng đứng đầu, nội tình không hề kém chúng ta, vẫn
nên cẩn thận thì hơn.”
Những người khác gật đầu đồng tình, vẻ mặt nghiêm túc và kiêng dè.
Họ cứ thế coi Khương Thành là một lão tiền bối xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không cảnh giới quy tắc và cảnh giới thần hồn không sao giải thích nổi.
Khương Thành ở bên trong cũng không biết họ bàn tán ra sao.
Vừa lên tới Đế Cảnh ngũ trọng, hắn đã vội đứng dậy, không thể chờ nổi muốn
leo thang băng ngay làm màu tiếp.
“Tiền bối muốn lên thang băng à?”
Các chúng tu ùa tới hóng hớt.
“Đại lão có thể đi được bao nhiêu bậc vậy?”
“Ta đoán ít nhất cũng phải 40 bậc.”
“40 bậc đã là gì, nhìn đại lão là biết thiên tài tuyệt thế rồi, ta cá phải 60 bậc.”
“60 thì hơi khoa trương quá rồi, giờ toàn bộ Băng giới cũng chỉ có ba người
vượt qua 60 bậc thôi, một người trong số đó chính là đại cung chủ Băng cung
đấy.”
“Đại lão đâu phải người thường chứ.”
“Đúng vậy, ta đoán lần này đại lão thế nào cũng phá kỷ lục cho xem.”
Khương Thành thầm nói các ngươi nịnh hót thì cũng mạnh dạn tí xem nào.
40, 60 bậc gì gì cũng dè dặt quá đi mất.
Thần niệm của hắn mở ra, phát hiện bên ngoài khu vực trống đã có vô số người
vây quanh.
Hắn không biết trong đó có một phần Băng cung, chuẩn bị đến khai chiến với
mình, còn tưởng đều đến hóng hớt cả.
Vì vậy lấy quán chú thần hồn hô lên với bên kia.
“Đám tiểu lão đệ đối diện đều qua đây hết đi.”
“Các người yên tâm, ta sẽ không ra tay với mọi người đâu.”