Bất cứ lúc nào cũng có dấu hiệu bị dập tắt.
Uy lực của kiếm đạo hoàn mỹ có móc nối với tu vi của thần hồn, tiên lực.
So với Thiên Đạo mênh mông, Khương Thành chỉ ở cảnh giới Đạo Thánh triển
khai ra kiếm đạo hoàn mỹ chung quy cũng mỏng manh quá.
Mà chút lửa lập loè kia cuối cùng cũng bùng nổ trên cơ thể Ngọc nhân ấy.
Chiến thuật của Khương Thành rất rõ ràng.
Kiếm đạo hoàn mỹ đương nhiên không thể nào hủy diệt được Thiên Đạo rồi,
mục tiêu của hắn chỉ là Bà Sa Ngọc nhân.
Có thể hủy diệt được nàng là được.
Còn về áp lực mà Thiên Đạo mang lại thì cứ cứng đối cứng.
Lách cách lách cách!
Sương mù trên Ngọc nhân tiêu tán hoàn toàn, ngay giữa ngực có một lỗ nhỏ.
Theo đó, lại có những lực thiên đạo dần lộ ra.
Cuối cùng hắn cũng làm Bà Sa Ngọc nhân bị thương được.
Nhưng cũng chỉ có như vậy mà thôi.
Lạt xạt!
Kỵ Khuyết kiếm theo Khương Thành chinh chiến bao năm cuối cùng đã vỡ tan.
Nhưng một người xưa nay hà tiện như hắn lại làm như không thấy vậy.
Buông chuôi kiếm cũng đã tàn tạ ra, hắn không hề do dự thúc động linh ý, phát
động “Thái thượng hoá đạo”, tế ra tuyệt chiêu phần linh khác kia.
Vụ nổ kịch liệt lại lần nữa bị Thiên Đạo tiêu trừ trấn áp.
Cuối cùng cũng bị bóp lại trong một vùng đất chỉ có mấy tất.
Uy năng kinh thiên động địa ấy nhìn có vẻ chỉ là bọt nước nhỏ bé.
Nhưng Bà Sa Ngọc nhân lại lần nữa chịu phải trọng thương, từng vết nứt từ vết
thương ban nãy dần lan ra bốn phía.
Khí tức thần thánh vẹn toàn không đâu không có của nàng giờ đã trở nên ảm
đạm rất nhiều, giống như một tác phẩm nghê thuật đang hoàn toàn bị đổ vỡ vậy.
Ngay thời khắc trước khi mất đi ý thức, Khương Thành nhìn thấy một đám
những bóng dáng lướt qua cạnh mình, giết về hướng Bà Sa Ngọc nhân.
Đó chính là Thương Linh, Huyền Minh và đám đệ tử Phi Tiên môn.
Trước nay hắn không cần đồng đội giúp bản thân mình chiến đấu, lần “tự mình
hành động” này của bọn họ lại khiến hắn thanh thản rất nhiều.
“Giết nàng ta!”
Mang theo sự kì vọng như vậy, hắn rơi vào giấc ngủ sâu.
Thánh Hoàng đứng ngây ra nhìn cảnh tượng hơn ngàn bóng dáng, nhìn bọn họ
tế ra căn nguyên mạnh mẽ, có phần không thể hiểu nỗi.
Mấy người này đều có được sự gia trì của Thiên Đạo, đồng thời cũng giữ được
ý thức của mình.
Nàng tự hỏi nếu bản thân mình là bọn họ thì chắc chắn sẽ không ra tay ngược
lại với Thiên Đạo đâu.
Bởi vì bọn họ đã cùng mạnh cùng yếu với Thiên Đạo rồi.
Nếu Thiên Đạo trở nên yếu đi thì bọn họ cũng sẽ yếu.
Dưới sự công kích của bọn họ, Bà Sa Ngọc nhân vốn đã bị Khương Thành làm
trọng thương đã lung lay muốn ngã.
Nhưng cũng vào lúc này, cả biển Thiên Đạo đột nhiên dập tắt.
“Không…”
Lần đầu tiên Thánh Hoàng đánh mất tư thái.
Dù nàng vốn không nghe được tiếng la của mình, nhưng mà nàng cũng đã
không còn nhìn thấy bất kì cảnh tượng nào nữa.
Chỉ cảm thấy Thiên Đạo bốn bề đã đổ sập trong thời khắc này.
Đột nhiên, cả thế giới rơi vào trong bóng tối đen nghịt.
Vô số vị diện to lớn bao la đột nhiên biến mất.
Trong hư không tĩnh mịch, Tinh Diệu Hoàng sợ hãi nhìn xung quanh.
“Thiên giới hủy diệt rồi sao?”
Thời khắc này, linh ý của hắn đã mất đi nơi vốn dựa vào là thiên địa.
Bốn bề mênh mang trống rỗng không còn gì.
Thứ có chỉ là sự cô tịch và sự trầm luân dài đằng đẵng.
Đối mặt với sự công kích của Khương Thành và sự “phản bội” của 1031 người
bảo hộ Thiên Đạo, cuối cùng Thiên Đạo đã lựa chọn diệt thế.
Đối với nó mà nói, đây có lẽ là kết quả tốt nhất.
Ngoại trừ Khương Thành và đám đệ tử Phi Tiên môn ra thì kỷ nguyên đầu tiên
này có quá nhiều “độc tố còn sót lại”.
Thiên tộc vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, Thánh Hoàng vẫn còn, Phi Tiên môn
vượt qua đại kiếp…
Nếu đã không thể giết chết tàn độc một cách bình thường, vậy thì cứ định dạng
lại hết đi
Mở ra lại một kỷ nguyên sau, dù sao thì Thiên Đạo chí bảo vẫn còn, Bà Sa
Ngọc nhân cũng vẫn còn.
Ngoại trừ Vô Đạo kiếm ra thì nó chẳng mất đi gì cả.
Nhưng kỷ nguyên đầu tiên cứ như vậy mà kết thúc rồi.
Tinh Diệu Hoàng vốn không biết bản thân đã coi như đã một trong số những
người có biểu hiện tốt nhất vượt qua lần diệt thế này.
Rất nhiều sinh linh còn chưa kịp nghĩ xem đã xảy ra chuyện gì thì đã rơi vào
giấc ngủ vĩnh hằng rồi.
Khi Thành ca lại lần nữa tỉnh dậy thì đã nghe văng vẳng bên tai những tạp âm.
“Khương chưởng môn?”
“Khương chưởng môn, ngươi sao rồi?”
Mở to hai mắt, hắn nhìn thấy đám người Quy Tàng và Thái Thường,
Bọn họ đã khôi phục lại dung mạo và cảnh giới trước đó, không còn là thân
phận của kỷ nguyên đầu tiên nữa.
Xung quanh là tiên nguyên chi khí quen thuộc chứ không còn là nguyên lực.
Việc tranh đoạt Thần vị đã kết thúc rồi sao?
Hắn lập tức nhìn xung quanh, lại không phát hiện ra đám người Kỷ Linh Hàm,
La Viễn và Thương Linh, Mâu Vũ đâu cả.
Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Bọn họ đi đâu mất rồi?
Hắn liền gọi ra huyền văn nhưng lại không phát hiện ra gì cả.
Hắn dường như đã không còn ở thế giới này nữa.
Lòng hắn chấn động, ngay lập tức móc ra những giọt máu của đệ tử Phi tiên
môn đã mang theo bên mình.
Nhưng một bộ kĩ năng hồi sinh ấn xuống, những giọt máu kia chẳng có bất cứ
phản ứng nào cả.
Chuyện này có nghĩa là đệ tử Phi Tiên môn và đám người Thương Linh, Mâu
Vũ vẫn còn sống.
Nếu trải nghiệm đã kết thúc, vậy bọn họ đã đi đâu rồi?
“Đúng rồi, còn có Chỉ Dư!”
Hắn nhanh chóng lấy ra một sợi tóc.
Nhưng sự hồi sinh vẫn vô hiệu.
Chuyện này có nghĩa là bọn họ giết Bà Sa Ngọc nhân không thành công, Chỉ
Dư cũng vẫn còn sống.
“Sao lại như vậy?”
Hắn mờ mịt nhìn bốn phương, hiện trường vốn không nhiều người, chỉ có hơn
ba mươi ngàn người.
Ngoại trừ nhưng người quen của hắn ra thì vẫn có rất nhiều gương mặt lạ lẫm.
Hiển nhiên, đại chiến liên miên của Thiên giới ban đầu và cả lần hại chết quốc
sư Tinh U kia vốn không hề hủy diệt hết tất cả những “người xuyên không”.
Có người vốn không chọn đầu quân cho Phi Tiên minh, cũng không chạy đến
chỗ Quân Vương và Thu Vũ Tuyền mà lựa chọn thầm lặng lẫn trốn.
Cũng vì thế mà bọn họ sống đến cùng.
Trong tiếng nghị luận huyên náo, hắn đã được kéo về hiện thực.
“Việc tranh đoạt Thần vị đã kết thúc rồi sao?”
“Tổng cộng chúng ta có hơn một trăm ngàn người, sao chỉ còn lại có chút vậy?”
“Lần trải nghiệm này đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Kỷ nguyên đầu tiên là như thế nào?”
“Kì lạ, sao ta không biết gì vậy nhỉ?”
Mấy câu hỏi như thế không những mấy người xuyên không kia có mà cả người
bên cạnh hắn cũng mù tịt.
“Khương chưởng môn, ngươi có biết bảy trăm ngàn người còn lại đã đi đâu rồi
không?”
Nhìn gương mặt đầy thắc mắc của Quy Tàng, rồi lại nhìn ánh mắt chờ mong
của đám người Lăng Tinh và Thái Thường ở đằng sau, nhất thời khương Thành
không biết nên phốt từ đâu.
Các ngươi đi đâu vậy, không phải các ngươi nên rõ mồn một hay sao?
Lẽ nào Thiên Đạo đã xóa đi kí ức của các ngươi rồi hả?
Hay là vì các ngươi hồn xuyên nên mới không có đoạn kí ức đó.
Mà lúc này, hắn đã nhìn thấy một người quen.
Ở một góc giữa đám người đang ồn ào náo nhiệt, một bóng dáng thướt tha yêu
kiều đứng sừng sững một mình, tỏa ra khí tức cao ngạo lạnh lùng.
Thu Vũ Tuyền đứng yên lặng nhìn hắn.
Thỉnh thoảng những đám người ngang qua tầm mắt bọn họ cứ chỉ như là những
bóng ảnh thôi.
Giống với Khương Thành, trong tay nàng cũng không còn kiếm nữa.
Khương Thành thử truyền âm với nàng nói ra hai chữ.
“Thiên giới?”
Nàng rất nhanh đã đáp lại.
“Ta chỉ nhớ trận chiến giết Hư Chân Thánh chủ kia, sau đó đã xảy ra chuyện gì
ngươi biết không?”
Nhìn ánh mắt dò hỏi của nàng, Thành ca cuối cùng đã lộ ra nụ cười rất lâu
không thấy.
“Đương nhiên ta biết, gọi một tiếng biểu ca đi ta sẽ nói cho ngươi.”