chứ.
Lúc này, cuối cùng thì người của Tuyết Linh tông cũng tỉnh táo lại.
Bọn họ nhìn về phía Thành Ca, vừa khiếp sợ quỳ lạy, lại bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Hàn Dung dè dặt tiến tới, trên mặt là sự sợ hãi xen lẫn kích động.
“Tiền bối, người hẳn là Thương Long Đại Đế trong truyền thuyết, chủ nhân Địa
Bộ của Yêu Giới, Tiên Đế Thu Cát Giả, Kiếp Tâm Khương Thành?”
Mặc dù vừa rồi hắn đứng ở chỗ khá xa, nhưng những thứ cần nghe đều đã nghe
thấy.
Nếu còn không có phản ứng, vậy chả khác nào kẻ ngốc.
Khương Thành trong truyền thuyết?
Ca đây được đưa vào truyền thuyết rồi sao?
Một loạt danh xưng phía trước khiến Thành Ca cực kỳ đắc ý, nó còn vô cùng
thỏa mãn cái tính khoa trương của hắn, thậm chí hắn còn mong được dài hơn
chút nữa.
“Không sai, ta chính là Khương Thành, Khương Tuấn Soái!”
“Wow!”
Sau khi được hắn xác nhận, Hàn Linh là người đầu tiên kêu lên kinh ngạc.
Chỉ thấy nàng lấy tay che cái miệng nhỏ lại, vẻ mặt đầy sự hoài nghi như kiểu
khó lòng mà tin được.
Cái lão “Sơn Thần” mà trước đây thường xuyên cãi nhau với mình, thế mà lại là
Khương Thành?
Trời ơi!
Ngay sau đó, trong mắt nàng liền lấp lánh ánh sao.
Ánh mắt này có khi còn hưng phấn, cuồng nhiệt hơn cả khi nhìn thấy Giáng
Hàn Tiên Đế.
Đùa chắc, so với Khương Thành danh chấn lục giới, Giáng Hàn Tiên Đế còn
quá đỗi bình thường, như kiểu ngọn cỏ ven đường sánh thế nào được với mây…
Giáng Hàn vốn là thần tượng của Tuyết Linh Tộc bỗng chốc bị bơ đẹp, hắn
không khỏi có chút tổn thương.
Trưởng lão và các đệ tử khác của Tuyết Linh tông cũng suýt chút nữa thì phát
điên.
“Là Khương Thành tiền bối sao!”
“Trời đất ơi, không phải là ta đang nằm mơ đó chứ?”
“Khương Thành tiền bối vậy mà lại ở trong Tuyết Linh tông của chúng ra
những một tháng, thế này thì đúng là quá vinh hạnh?”
“Ha ha ha, đời này sống đúng là không uổng mà!”
“Hóa ra là Khương Thành tiền bối, chả trách lại mạnh như vậy!”
“Đó là điều đương nhiên, Tiên Đế Thu Cát Giả há lại là hư danh?”
“Sớm biết có Khương Thành tiền bối tọa trấn thì thời gian qua bọn ta còn phải
sợ cái gì chứ?
“Không ngờ hôm nay lại được gặp gỡ người thật, so với lời đồn còn anh tuấn
kiệt xuất hơn bội lần…”
Hết thảy người trong Tuyết Linh tông đều đổ đến xem như ong vỡ tổ, có vài đệ
tử thậm chí còn kích động đến nỗi ngất xỉu tại chỗ.
Phản ứng thế này khiến cho Thanh Ca cũng phải bối rối.
Sức ảnh hưởng của mình đã lớn thế này rồi sao?
Tùy tiện xuất hiện ở một tiểu tông môn xa lạ đã gây náo động lớn thế này rồi
sao?
Hơi thái quá rồi đó nha!
Trên thực tế, ca đây đúng là đã đánh giá quá thấp tiếng tăm và tầm ảnh hưởng
của mình rồi.
Bất cứ Đế Cảnh nào xuất hiện trong một tiểu tông môn đều sẽ gây chấn động.
Huống hồ là hắn, kẻ đã giết nhiều Đế Cảnh như vậy rồi.
Tiên giới hàng tỉ năm trở lại đây, nhân vật gây chấn động lớn nhất chính là hắn.
Triệu năm trước, hắn đã là kẻ không ai là không biết, không ai là không hiểu
rồi.
Khi được tận mắt trông thấy hắn, mọi người đều cảm thấy hắn cũng không quá
khác biệt so với những vị thần trong truyền thuyết. Chỉ cần không phải thế lực
của những tông môn có thù oán với hắn, phần lớn mọi người đều có phản ứng
như vậy.
Sau khi trải qua cảm giác kinh ngạc ngắn ngủi, Khương chưởng môn liền lập
tức vào vai.
“Ha ha ha, mọi người không nên phấn khích quá độ!”
“Ai cũng sẽ được ký tên.”
“Chụp ảnh chung nữa cũng được!”
“Nhất định phải nắm lấy cơ hội nha, gây ra náo động đến nỗi dẫm đạp chèn ép
nhau thế này thực sự là lỗi của ta.”
“Này này này, ngươi đừng có cởi quần áo nha, ca đây không phải hạng người
đó…”
Trước kia fan của ca đây đều là người của mình, chẳng hạn như đệ tử của Phi
Tiên Môn.
Ngoài ra còn có Ngao Dương, Quy Tàng, Thanh Vân dù xem như thần tượng,
bọn họ cũng không để mất hình tượng thế này.
Lần này khó lắm mới gặp được fan cuồng của mình, hắn cười đến nỗi không
ngậm được mồm.
Hắn vội vàng tập trung giao lưu thân mận với fan của mình, đến nỗi ngay cả
giao dịch với Thiên Khu Các cũng bị gác sang một bên.
Giáng Hàn và Mạch Phong ở bên cạnh nhìn nhau một cái, trong lòng có chút
tan vỡ.
Tên này cũng thật là đắc ý quá đấy?
Nếu không phải được tận mắt chứng kiến trận chiến khi nãy, bọn họ quả thực
khó lòng tin được, kẻ trước mắt này với vị sát thần thực lực thông thiên kia là
cùng một người.
Phong cách của hai người đó cách biệt quá lớn, đúng không?
Trước đó, mười vị đại đế giá lâm, các tiên nhân vây xem phía ngoài đều bị đuổi
ra xa.
Sau đó, bọn họ chỉ có thể nghe thấy tiếng nổ cực lớn cùng chấn động kịch liệt ở
phía xa xa.
Âm thanh đó cũng không kéo dài quá lâu, rất nhanh sau đó đã khội phục lại sự
yên tĩnh.
Mọi người chờ đợi hồi lâu, đừng nói là đại đế, ngay cả một vị tiên nhân thực sự
cũng không thấy đâu.
Nhất thời cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, sốt ruột đến nỗi ngứa
ngáy khó chịu.
“Kết thúc nhanh như vậy sao?”
“Ngươi nghĩ xem, đội hình của Vạn Linh Điện thuộc dạng nào?”
“Đúng đấy, tiêu diệt một Tuyết Linh tông cỏn con, chỉ là chuyện thổi phì một
cái.”
“Không phải Tuyết Linh tông có Gián Hàn Tiên Đế của Thiên Khu Các trợ
chiến sao?”
“Nhưng đó là thập vị đại đế! Ngươi có hiểu thập vị đại đế là như thế nào
không?”
Kẻ vừa nói giơ mười ngón tay lên, quơ mạnh, nước miến văng tứ tung.
“Đối mặt với thập vị đại đế, một mình Giáng Hàn Tiên Đế thì làm được gì?
Nàng ngoài nộp mạng thì còn làm gì được chứ?”
“Ta không hiểu Thiên Khu Các đang nghĩ cái gì…?”
“Một trận chiến chắc chắn phải chết, lại còn xông vào với tư thái phản trung
lập, đúng là ngốc nghếch hết nói nổi.”
“Tuyết Linh tông mặc dù bị diệt, nhưng cũng xem như nổi danh mà!”
“Nói cũng đúng…”
Trong lúc bọn họn đang tranh nhau bàn luận, cuối cùng thì phía Tuyết Linh Tôn
cũng có người bay lên không trung.
Nhất thời hấp dẫn ánh mắt của hết thảy chúng tiên nhân xung quanh.
“Là Hàn Dung!”
“Chưởng môn Tuyết Linh tông, hắn thế mà lại chưa chết?”
“Há chỉ có hắn, trưởng lão cùng môn nhân của Tuyết Linh tông cũng đều bay
lên đây rồi.”
“Kì lạ, lẽ nào vừa rồi không hề nổ ra cuộc chiến nào?”
Nghênh đón những tiên nhân vây xem kia, Hàn Dung hơi ưỡn thân hình trắng
như tuyết của mình, lần đầu tiên cảm thấy đám chuẩn đế kia đều chẳng là gì.
Trước mặt Khương chưởng môn, đều là một đám cặn bã!
Hắn lúc này đã tự cho mình là tiểu đệ của Thành Ca rồi.
“Khụ!”
Ông lão không có râu hắng giọng ho lên một tiếng, chắp tay hướng về tứ
phương.
“Chư vị có thể giải tán rồi!”
Sau đó hắn ngẩng đầu, ngạo nghễ nói: “Vạn Linh Điện một đám vô danh tiểu
tốt, liên tiếp khiêu khích Tuyết Linh tông ta, đúng là không biết tự lượng sức!”
Lời này đương nhiên là do Thành Ca dạy lão, nếu không cho dù Vạn Linh Điện
có bị diệt đi chăng nữa, lão cũng không có gan nói ra.
Nhưng từ câu nói đầu tiên kia đã khiến cho đám người này không khỏi mông
lung.
Sao cơ?
Vạn Linh Điện là một đám vô danh tiểu tốt?
Còn khiêu khích Tuyết Linh tông các ngươi?
Còn không tự lượng sức?
Lão già, ngươi có biết dùng từ đặt câu không vậy?
Hàn Trác thấy phản ứng của đám người này thì trong lòng sảng khoái tới mức
rối tinh rối mù.
Để cho đám các ngươi ngày ngày chê bai bọn ta, giờ cũng đến lúc bọn ta được
hãnh diện rồi.
“Dưới sự cảnh cáo nghiêm khắc của Tuyết Linh tông ta, Vạn Linh Điện không
những không nhận tội, mà ngược lại còn dám to gan đánh trả, đây hoàn toàn là
tự tìm đường chết!”
Phì!
Cuối cùng thì đám tiên nhân vây xem bên ngoài cũng không nhịn nổi nữa rồi.
Có người cười phá lên, nhiều người lại nổi giận tại chỗ.
“Tuyết Linh tông các ngươi là cái thá gì?”
“Mấy tên hèn mọn các ngươi mà đòi cảnh cáo Vạn Linh Điện á, các ngươi nghĩ
mình là ai, có tư cách đó sao?”
“Ai cho các ngươi lá gan thối thế không biết?”
“Cầu xin các người đó, đừng đùa lão phu nữa được không?”
“Muốn làm ta cười vỡ bụng mà chết đúng không?”
“Không sợ chém gió to quá bay người à?”
“Kì lạ, sao chư vị Đại Đế còn chưa tới diệt trừ đám người nói khoác không biết
ngượng mồm này nhỉ?”
“Đúng đấy, các vị Đại Đế đúng là lòng dạ rộng lượng, thế này mà còn bao dung
cho được?”
Bọn họ cuối cùng cũng nhận thấy điểm kì lạ.