Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không ổn!”

“Toi rồi!”

Đám người Ngộ Sơn cũng không ngờ rằng, Khương chưởng môn không gì

không thể thế mà lại thất thủ rồi.

Tuy nói đạo hải vốn không cản được Ngân Ngọc Tủy xuyên qua, đổi thành bất

kì một Đạo Thần cao giai khác đến đây cũng đều là kết quả như vậy. Nhưng xảy

ra loại chuyện này ở trên người Khương Thành vẫn khiến bọn họ trở tay không

kịp.

Mà bọn họ có muốn dùng thánh giới đi ngăn cản nữa cũng đã không kịp nữa

rồi.

Ngân Ngọc Tủy xông ra đạo hải đâm thẳng vào tiên thể của Khương Thành.

Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều có thể tưởng tưởng được -

Ngân Ngọc Tủy sẽ trực tiếp xuyên qua tiên thể, chạy mất dạng.

Thân là một sợi khí cơ hỗn độn, nó không bị ngăn cách bởi bất kì thực chất nào,

tiên thể ở trước mặt nó giống như sương mù như ẩn như hiện.

“Không!”

Mấy tông môn vẫn luôn chú ý đến Khương Thành bên này, bao gồm cả cao thủ

của Ngự La thánh địa, toàn bộ đều kinh hô xông qua.

“Đáng ghét!”

“Kiếm củi ba năm thiêu một giờ!”

“Quả nhiên là trốn từ bên hắn mà…”

“Cái sơ hở này!”

Ngay sau đó, chuyện không ngờ tới đã xảy ra.

Ngân Ngọc Tủy xuyên thấu đạo hải, không thể xuyên qua được tiên thể của

Khương Thành, mà lại bị lồng ngực của hắn ngăn dừng lại.

Dường như là không thể tin được, sau khi đụng vào tường nam một lần, Ngân

Ngọc Tủy lại lần nữa phát khởi xung phong.

Sau đó, nó lại lần nữa bị bờ vai của Khương Thành ngăn lại.

Ngay khi nó định phát khởi xung phong lần thứ ba, một cánh tay lớn đột nhiên

nhanh như chớp lướt qua.

Thành ca một tay bắt lấy Ngân Ngọc Tủy hỗn độn vào lòng bàn tay.

“Chưa chịu thôi đúng không?”

Vốn dĩ hắn không nhìn thấy sợi khí cơ hỗn độn này đâu.

Nhưng liên tiếp bị đụng hai lần, dựa vào thực lực của hắn đã có thể dễ dàng

phán đoán quỹ đạo rồi.

Sau khi bị hắn bắt lấy, khí cơ hỗn độn vô hình đã sáng lên kịch liệt trong nháy

mắt, cuối cùng lộ ra hình thái chân thực, biến trở về dáng vẻ thủy ngân bao trùm

ánh sáng mờ mịt kia.

Khương Thành trong lòng chợt hơi động, chậm rãi buông tay phải ra.

Lần này, Ngân Ngọc Tủy không tấn công hắn nữa, cũng không chạy về phía

khác.

Mà là vây quanh lấy cổ tay hắn chậm rãi xoay quanh, giống như một vòng tay

biết động.

Thánh giới và đạo hải ngập trời tan đi.

Toàn bộ tiên nhân xung quanh đều mang vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hắn.

“Ngân Ngọc Tủy cứ như vậy nhận hắn làm chủ rồi ư?”

“Đúng thế, Đạo Thần cỏn con này không phải là một sơ hở sao?”

“Còn sơ hở nữa chứ?”

Đám người Ngộ Sơn dương dương đắc ý oán ngược trở lại.

“Đã nói từ trước rồi sư tôn ta không phải là người mà những Thánh Chủ cấp

thấp các ngươi có thể sánh bằng mà, hiện tại mở rộng tầm mắt rồi chứ?”

“Lão nhân gia hắn ra trận chính là đến để thị phạm cho mọi người làm sao bắt

Ngân Ngọc Tủy hỗn độn đấy, nhìn cẩn thận mà học cả đi, sau này dùng được cả

đời.”

Những lời nịnh nọt này của hắn đám người không nghe lọt tai, chỉ cảm thấy tất

cả đến quá đột nhiên.

“Sao lại như thế chứ?”

“Chuyện này không đúng đâu, ta từng thấy qua Ngân Ngọc Tủy nhận chủ một

lần, không nên là như vậy đâu.”

“Sợi khí cơ hỗn độn vừa rồi kia sao lại không xuyên qua tiên thể của hắn chứ?”

Đừng nói bọn họ, ngay cả bản thân Khương Thành cũng cảm thấy hạnh phúc

đến quá đột nhiên.

“Đơn giản như vậy sao?”

Ngân Ngọc Tủy hỗn độn đến tay cũng dễ dàng quá đi.

Toàn bộ quá trình xem ra giống như hắn đuổi đến thu lấy một phần đồ vật vốn

đã nên thuộc về mình vậy.

Về phần khí cơ hỗn độn tại sao lại không thể xuyên qua tiên thể của hắn chứ?

“Hoặc là vì nguyên nhân của Thiên Hoang Bất Diệt thể, hoặc là chính là tiên thể

của ca có đặc trưng cơ thể thần sao?”

Bởi vì có Thiên Hoang Bất Diệt thể, năm đó ngay cả Trọc Ma hắn cũng có thể

chống lại được.

Về phần thân thể thần, đối mặt với sự xâm nhập của đạo cũng có thể chống lại

một phần, làm được một vài chuyện mà tiên thể không làm được cũng không kì

quái.

Sau khi thu lại Ngân Ngọc Tủy hỗn độn, hắn chắp tay với chúng tiên đuổi đến

xung quanh.

“Ha ha ha, đa tạ các vị liên thủ hợp tác!”

“Lần cơ duyên này kết thúc rồi, có thể giải tán rồi đấy.”

Nói xong, hắn định mang theo đám người Phi Tiên môn rời đi.

Rất nhiều người ở một bên ngưỡng mộ đố kị có thừa cũng là hai mắt tràn đầy

không cam lòng.

Bảo vật giá trị cao như vậy, cứ như vậy lỡ mất dịp tốt, không có mấy người có

thể tâm bình khí lặng.

Có người trong mắt đều đã lóe ra hung quang tham lam.

“Đứng lại!”

“Ai cho ngươi đi rồi?”

“Ngân Ngọc Tủy này ngươi không thể mang đi!”

“Sức lực vừa rồi của bọn ta cứ vô ích vậy hả?”

Trong nháy mắt, Khương Thành đã bị người cản lấy đường đi, đám người Phi

Tiên môn cũng bị từng đoàn vây lại.

Thế trận lần này có hơi quá mức mạnh mẽ rồi.

Vì để có được Ngân Ngọc Tủy, không chỉ các đại thế lực tinh nhuệ của Tiên

Cực đại lục đều xuất ra hết, những đại lục xung quanh khác cũng có nhóm lớn

Thánh Chủ và Đạo Thần đến đây.

Đám người Trường Linh và Diệu Du đếm sơ lược, suýt nữa đã tuyệt vọng ngay

tại chỗ.

Chỉ là Thánh Chủ đỉnh phong đã nhiều đến ba bốn người.

Về phần Thánh Chủ, đó đã vượt qua bốn con số rồi.

Thế trận như thế, một vòng công kích bình thường cũng đã đủ hủy hoại tất cả

mọi người Phi Tiên môn thành bã rồi.

“Các vị, các ngươi đây là có ý gì?”

Trường Dương vội vàng đi lên trước thương lượng.

“Việc tranh đoạt Ngân Ngọc Tủy hỗn độn từ trước đến nay chính là nhận ai làm

chủ thì thuộc về người đó.”

“Trước khi liên thủ, mọi người cũng đều đã ước định xong quy củ này.”

“Bất luận là ai cuối cùng có được, những người khác đều không được cướp

đoạt, không phải sao?”

Hắn nói như vậy, vẻ mặt của rất nhiều người cũng trở nên không tự nhiên nữa.

Cho dù tham lam khó mà át chế, nhưng nói một đằng làm một nẻo ở trước mặt

mọi người như thế chung quy vẫn là có hơi không chơi nổi.

Thành ca ngược lại không coi đó là điều ngỗ ngược, ngược lại khuôn mặt tràn

đầy tươi cười.

“Lần này mọi người đều đã xuất lực, Khương mỗ ta khắc sâu trong lòng.”

“Như vậy đi, chút nữa ta sẽ bày mấy trăm bàn ở phía dưới, rồi chuẩn bị một

phần lễ mọn cho các vị xuất lực vừa rồi, để bày tỏ lòng cảm tạ…”

Đám người đưa mắt nhìn nhau, cái tên này còn biết cách làm người thật đấy.

Sau khi cuộc tranh đoạt Ngân Ngọc Tủy kết thúc trước đó, không có ai bày tỏ

cảm tạ với những người khác đâu.

Đều là cầm lấy thần vật đã lóe người biến mất.

Có điều cũng ngay vào lúc bọn họ ngây người, trong đám người lại truyền đến

mấy tiếng cười lạnh.

“Lễ mọn?”

“Đuổi ăn mày đi đấy à?”

“Ngươi mơ đẹp thật đấy!”

Một đám cao thủ của Ngự La thánh địa ngoài cười trong không cười chen qua.

Dẫn đầu chính là chưởng môn Vô Đường và đại hộ pháp Vô Sanh.

Năm vị Thánh Chủ đỉnh phong và tám mươi hai Thánh Chủ không hề che giấu

địch ý của mình, đám người Ngộ Sơn vẻ mặt chợt biến, trong lòng âm thầm kêu

không ổn.

Đám người này ra trận chắc chắn là bởi vì thù oán lúc trước.

Bọn họ vội vàng xin những người khác xung quanh giúp đỡ.

“Các vị, vẫn xin các ngươi nó mấy câu công đạo đi.”

“Nhất là các vị của Hám Thiên cung, xin hỏi Ngân Ngọc Tủy này có phải là

nhận ai làm chủ thì thuộc về người đó không?”

Chỉ đáng tiếc, không hề có ai chủ trì công đạo gì ở khoảnh khắc này.

Thánh Chủ đỉnh phong của tông môn khác chỉ ngoảnh mặt làm thinh.

Trong mắt Gia Vương và Hạo Vương thậm chỉ đã có ý cười trên nỗi đau của

người khác.

Hai người bọn họ mong mỏi nhìn thấy Khương Thành xui xẻo.

Dưới sự bất đắc dĩ, Ngộ Sơn trực tiếp ném ra át chủ bài.

“Đừng có quên quy củ sau khi Ngân Ngọc Tủy nhận chủ không được tự ý cướp

đoạt, hai vị Cổ Thánh cũng công nhận đấy.”

“Nếu như các ngươi ngang nhiên phá hoại quy củ, vậy thì cứ chờ sự trừng trị

của bọn họ đi!”

Sắc mặt đám người Vô Đường chợt thay đổi.

Tuy nói Hám Thiên Cổ Thánh chưa từng chính miệng tuyên bố quy củ không

thể cướp đoạt, nhưng nữ bạo quân kia vốn đã hỉ nộ vô thường, ai biết được nàng

liệu có đột nhiên nổi giận.

Thế nhưng, muốn khiến bọn họ cứ như vậy từ bỏ là không thể nào.

Khương Thành nhất định phải chết, Ngân Ngọc Tủy hỗn độn đó là của Nguyên

Ly Thánh Tôn, cũng nhất định phải đoạt trở về!

“Bọn ta không định cướp đoạt Ngân Ngọc Tủy, chỉ là muốn giải quyết ân oán

tông môn mà thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK