Vừa mới vào, Hoàn Thường đã chính thức hành lễ.
“Mạt tướng là đệ nhất Tiên tướng Hoàn Thường thuộc Thiên Lạc Quân, hiện
đang chấp chưởng quân đoàn thứ nhất và quân đoàn thứ hai.”
Khương Thành khẽ gật đầu.
“Ta biết ngươi.”
Lòng Hoàn Thường giật thót.
Quả nhiên, hắn đã để mắt đến mình từ lâu.
May mà mình phản ứng kịp thời.
Hắn vội vàng nặn ra vẻ tươi cười: “Khương chủ soái đến nhậm chức, đáng lẽ ta
phải nghênh tiếp từ trước.”
“Nhưng dạo này quân vụ bề bộn quá mức, ta quá bận rộn, không thể thoát thân,
mong được thứ tội.”
Ngươi hỗ trợ ta xử lý nhiều quân vụ như vậy, ta cảm ơn ngươi không kịp, sao
lại trách tội ngươi?
Thành ca tự nhủ trong lòng.
Hắn khoát tay, cười mà nói: “Không sao, điều này dễ hiểu mà.”
Lúc này Hoàn Thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lập tức lấy ra ấn soái của Thiên Lạc Quân.
“Còn đây là Ấn giám của chủ soái, trước khi đi Túc Vương tạm thời phó thác
cho ta, để ta chấp chưởng.”
“Nay Khương chủ soái đã đến nhậm chức, bây giờ ấn đương nhiên sẽ về tay chủ
nhân.”
Dứt lời, hai tay hắn nâng ấn soái, cung kính dâng lên Khương Thành.
Thấy cảnh này, Mông Thuần, Xích Linh và n Bình vừa kinh ngạc, vừa vui
mừng.
Cứ ngỡ rằng trong Thiên Lạc Quân cái gai khó hàng phục nhất sẽ là Hoàn
Thường.
Xét cho cùng thì người này có thực lực mạnh, giàu mưu trí, nhiều thủ đoạn, ba
chủ soái trước cũng cố lắm mới miễn cưỡng đạt thành cục diện đôi bên ngang
sức.
Không ngờ hắn lại bằng lòng chủ động giao ấn soái.
Chủ động trả lại và bị ép trả về có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.
Đưa trước nghĩa là từ bỏ không tranh giành quyền lực, chủ động thần phục.
Trên thực tế, Hòan Thường vốn không muốn khuất phục trước người khác, hắn
cũng bất đắc dĩ lắm.
Thực lực của Khương Thành mạnh quá, làm hắn bị dọa sợ.
Vả lại chiến tích hai trận ấy nghe mà rợn cả người.
Hắn biết, dù mình ở trong Thiên Lạc Quân nhiều năm nhưng uy danh không thể
vượt qua Khương Thành.
Chiến công của hai trận ấy thực sự cao ngất trời.
Trong quân đội, chiến công là thứ vững vàng nhất.
Đối mặt với một vị chủ soái như vậy, một số Tiên nhân thuộc hai quân đoàn
dưới trướng hắn cũng theo bản năng sinh lòng bội phục.
Hắn không còn sức cạnh tranh nữa rồi, đã không tranh nỗi với Khương Thành
thì chi bằng thức thời sớm một chút.
Thành ca vừa nhận ấn soái, vừa cười nói: “Thật ra không cần khách khí như
thế.”
“Nên thế, nên thế, đây là điều đương nhiên.”
Sau đó Hoàn Thường khẽ chạm vào mặt nhẫn, một lượng hồ sơ lớn tuôn ra,
chồng chất như núi, trôi lơ lửng giữa không trung.
“Ngươi mới là chủ soái thực sự, về sau công việc lớn nhỏ của Thiên Lạc Quân
đều được quyết định bởi ngươi.”
“Đây là một ít quân vụ chủ chốt, nếu cần ta hợp tác thì ngươi cứ nói…”
Nhìn đống hồ sơ chất chồng trước mặt, đầu Khương Thành lập tức phình to.
Lão huynh, ngươi đang trêu đùa ta sao?
Đây mới chỉ là một phần chủ chốt?
Nghĩa là còn rất nhiều hồ sơ vẫn chưa được lấy ra?
Ca không đắc tội ngươi mà, cần gì làm khó ta thế?
Hắn lập tức lấy ấn soái mới nhận chưa ấm tay dúi lại trở lại.
“Được rồi được rồi.”
“Những thứ quân vụ này tuỳ ngươi xử lý, ngươi giữ ấn soái tiếp tục quản lý là
được.”
Ơ?
Mông Thuần và Xích Linh sốt ruột.
Đại lão, ngươi làm gì vậy?
Khó khăn lắm cái tên giàu dã tâm này mới chịu trả lại binh quyền, sao ngươi lại
đùn đẩy về như thế.
n Bình càng không nhịn nổi mà khuyên Thành ca thu hồi mệnh lệnh mới đưa ra.
“Khương chủ soái, việc này không ổn đâu.”
“Chủ soái ở Hoá Tiên Phủ, có lẽ nào lại trao ấn soái cho người khác chấp
chưởng không?
Khương Thành giơ tay.
“Không cần, ngày trước Tiên tướng Hoàn Thường làm rất tốt rồi, ta rất hài
lòng.”
Nói xong, hắn lại giúi ấn soái về phía đối diện.
Dáng vẻ kia, như thể đang cầm củ khoai nóng bỏng tay.
Hoàn Thường hơi khó xử.
Chuyện gì thế này?
Tại sao lại trả cho ta?
Ngay sau đó, hắn lập tức cảm nhận được ánh mắt sốt sắng và ám chỉ từ những
mưu sĩ bên cạnh.
Hắn tức thì ngộ ra!
Không ổn, đang định thăm dò lòng trung thành của ta đây mà!
Giống như các vương triều trần thế, trước khi lâm chung, hoàng đế sẽ lấy cớ là
thái tử còn nhỏ mà giả vờ muốn truyền hoàng vị cho vương gia gì đó…
Lúc ấy, nếu vương gia kia dám đồng ý thật thì tức là hắn thật sự có dã tâm.
Một khắc sau, hắn sẽ bị lôi ra xử tử.
Nghĩ đến đây, hắn nào dám nhận lại.
Vội vàng lắc đầu xua tay.
“Không không không, ấn soái này ta không dám nhận, nó thuộc về ngươi,
Khương chủ soái!”
Chớ thăm dò ta!
Đừng hòng lừa ta!
Lão tử không mắc mưu đâu!
Thành ca nhướn mày: “Ta đưa ngươi, ngươi nhận là được. Trước đây ngươi làm
gì thì hôm nay cứ như thế.”
Ngươi không phải là kẻ ôm dã tâm sao?
Khiêm nhường thế này, không hợp với con người ngươi chút nào?
Hoàn Thường tiếp tục xua tay: “Chuyện này không hợp quy củ, ta tuyệt đối
không thể nhận.”
Một mưu sĩ trung niên cười phụ họa theo.
“Đúng vậy, đúng vậy, quân vụ của Thiên Lạc Quân từ xưa đến nay đều do chủ
soái cân nhắc quyết định, đệ nhất Tiên tướng không dám vượt mặt làm thay.”
“Khương chủ soái đừng đùa nữa.”
“Bọn ta chưa từng nghĩ đến việc làm thay ngươi, đó là đại bất kính…”
Thành ca cũng sốt ruột.
Không phải lúc trước các ngươi xử lý mấy chuyện này rất tốt sao, sao cứ nằng
nặc gán cho ta?
Định hại ta à?
“Ta không ngại, các ngươi thay ta xử lý quân vụ, ta vô cùng hài lòng, cực kì yên
tâm.”
Ngươi đang lừa quỷ đấy à, Hoàn Thường nghĩ bụng.
Trên đời này có ai không mê quyền lực?
Hắn hoàn toàn không tin Thành ca thật lòng uỷ quyền, chỉ nghĩ hắn đang thử
lòng mình.
Thậm chí có khi hắn đang nổi sát ý với mình, cố tình gán cho mình cái tội
cưỡng đoạt ấn soái.
Cho nên hắn nằng nặc từ chối.
Mà Thành ca sống chết nhét ấn soái vào tay hắn.
Hai người cứ thế ngươi đẩy đi, ta đẩy về.
Cảnh tượng này làm Mông Thuần và Xích Linh trố mắt mà nhìn.
Hai ngươi bày đặt chơi trò mỹ đức truyền thống à?
Ai không biết còn tưởng Thiên Lạc Quân xưa nay luôn thân tình, nhường nhịn
lẫn nhau, vui vẻ thuận hoà.
Cuối cùng Thành ca không nhịn nổi nữa.
Sầm mặt xuống, giả vờ tức giận.
“Tiên tướng Hoàn Thường, ta lệnh cho ngươi tạm thời thay ta trông giữ ấn soái,
thay ta xử lý tất cả sự vụ của Thiên Lạc Quân.
“Đây là mệnh lệnh từ chủ soái, chẳng lẽ ngươi muốn kháng lệnh hay sao?”
Hoàn Thường nhủ thầm, ngươi thăm dò cũng có mức độ thôi.
Trông ta trung thành nhưu này, ngươi còn muốn diễn?
Hắn sắp chịu hết nổi rồi.
Hắn cũng nghiêm mặt, bi phẫn nói: “Khương chủ soái, tại sao ngươi nhất định
phải đẩy ta vào tội bất trung bất nghĩa?”
“Vị trí chủ soái là của ngươi, ta hoàn toàn không có ý kiến.
“Ấn soái của ngươi, ta chưa từng muốn chiếm, trời đất trăng sao chứng giám.”
“Xin ngươi đừng xúc phạm lòng trung thành của ta!”
Lời hắn nói như chém đinh chặt sắt, nói năng đầy khí phách.
Làm n Bình đứng một bên cũng thấy vui vẻ.
Nếu không phải lão phu đã theo ba đời chủ soái, không thấy vẻ mặt lồ lộ dã tâm
của ngươi thì có khi sẽ không tin ngươi có ý xấu.
Thành ca sắp bị đánh bại.
“Ta chưa nói ngươi bất trung bất nghĩa, ta đã thấy lòng trung nghĩa của ngươi,
được chưa?”
“Ngươi tiếp ấn soái, nhận cả những thứ quan vụ này, ta không trách ngươi.”
Hắn thực sự không cần ấn soái.
Dù sao Thiên Cung đã sắc phong hắn làm chủ soái, mặt mũi vẫn còn đây là
được.
Nếu muốn làm gì đó trong Thiên Lạc Quân, với thực lực của hắn, chỉ cần
chường mặt ra là xong.