“Ngươi thật to gan.”
“Lại dám tru sát đệ tử chân truyền của Không Vân điện trước mặt ta.”
Vẻ mặt hai Đạo Thần sơ giai đầy sự phẫn nộ, uy áp toàn thân cũng theo đó ập
tới.
Còn mười mấy Đạo Thánh theo đằng sau bọn họ cũng sát khí đằng đằng.
“Tội nghiệt to lớn.”
“Giết hắn đi, báo thù cho ba vị sư đệ.”
Đối diện với một đội hình như vậy, Thành ca vẫn chẳng có áp lực.
Đối với hắn giờ đây mà nói, Đạo Thần sơ giai cũng chỉ có vậy thôi.
Vì để bày tỏ sự tôn trọng một chút, hắn đặc biệt cầm một đạo kiếm bát giai.
Mà thanh kiếm này là của một trong số những người vừa mới bị giết đây.
Khẽ làm quen với thanh kiếm này một chút, hắn nhếch môi cười.
“Vậy thì bắt đầu đi.”
Biểu hiện bình tĩnh này khiến mười mấy tinh anh của Không Vân điện phía đối
diện bị dọa cho đơ.
Bọn họ cẩn thận đánh giá lại Khương Thành một lần nữa, cảm nhận thứ khí tức
của hắn không có chút đạo tự thân, có lẽ là Đạo Thánh không sai vào đâu được.
Vậy khi hắn đối diện với đội hình ba Đạo Thần, mười ba Đạo Thánh như vậy
đào đâu ra dũng khi chứ?
Lẽ nào xung quanh còn có ai khác trợ giúp hay sao?
Nhất thời, mọi người lại không dám lập tức ra tay, chỉ nghe thấy tiếng quát
mắng.
“Ngươi từ tông môn nào đến?”
“Ai phái ngươi đến đây?”
“Còn không mau gọi ra đây?”
Khi nói, bọn họ cũng đã phóng thần hồn ra xung quanh để lùng sục cả trăm lần
rồi.
Khương Thành quả thực không nhẫn tâm nhìn đối phương bận rộn như vậy, thế
là tự show ra.
“Được rồi được rồi, các ngươi không cần tìm nữa.”
“Chỉ có một mình ta, chỉ là một Đạo Thánh, cũng không có chỗ dựa nào cả, các
ngươi có thể yên tâm mạnh dạn ra tay rồi.”
Hắn không nói như vậy còn được, càng nói thế lòng phía đối diện lại càng nặng
nề hơn.
Suy cho cùng thì bất kì người bình thường nào căn bản cũng không nói ra được
lời như thế.
“Ngươi có ý gì?”
“Nghĩ bọn ta sẽ mắc mưu chắc?”
Một Đạo Thần sơ giai trong đó thậm chí còn tự cho là thông minh công kích
sang phía cạnh bên.
“Ngươi tưởng khoa trương thanh thế như vậy, giả thần lộng quỷ là có thể dọa
được bọn ta chăng?”
Thành ca cũng sắp cạn lời luôn rồi.
Các ngươi đến gây thì hả?
Vậy thì mau lên đi, còn tìm kiếm dấu vết gì nữa?
“Phải phải phải, là ta khoa trương thanh thế, đều bị các ngươi nhìn thấu cả rồi.”
Vì để bày tỏ thành ý, hắn thậm chí còn chủ động thu kiếm về lại.
Còn dang tay ra với đối diện nữa, tỏ ý như bản thân thật sự không phòng bị gì
cả, có thể yên tâm mạnh dạn giết rồi.
“Dù sao thì các ngươi muốn đánh cũng không đánh.”
“Nếu các ngươi cảm thấy ba người kia đáng chết, không muốn khai chiến, dự
định biến chiến tranh thành tơ lục thì ta cũng không phản đối, chúng ta cứ vậy
mà bỏ qua.”
Lời này vừa nói ra đã khiến tất cả mọi người phía đối diện hoàn toàn đơ ra.
Đặc biệt là câu nói sau của Khương Thành, khiến bọn họ lại càng tức thêm một
tầm cao mới.
Tên này đang sỉ nhục chúng ta sao?
“Đứng lại!”
“Cái đồ đáng chết!”
“Giết hắn đi, đừng phí lời với hắn nữa.”
“Đúng, cùng xông lên…”
Nhìn thấy đại chiến sắp nổ ra, thành ca còn định ra tay thì trong trường đột
nhiên vang lên tiếng la.
“Toàn bộ dừng tay lại.”
Người nói là một Đạo Thần trong số ba Đạo Thần đó.
Uy áp của Đạo Thần trung giai này bao trùm toàn trường, đạo hải không ngơi
trấn áp ổn định thiên địa một phương, nhìn có vẻ giống như một vị thần không
gì không thể.
“Chưởng môn!”
“Vân Tương sư tôn.”
Những người khác không thể nào chịu được.
Hai Đạo Thần sơ giai hai bên trái phải mang vẻ mặt bực tức.
“Ngươi này đã hại ba đệ tử chân truyền của chúng ta, lẽ nào lại bỏ qua cho hắn
sao?”
“Cho dù hắn có lai lịch thế nào thì cũng phải giết trước rồi tính.”
“Nếu không truyền ra ngoài thì tương lai Không Vân điện chúng ta còn đứng
thế nào nữa?”
“Lui xuống hết, ta tự có tính toán.”
Chưởng môn Vân Tương Đạo Thần đầy mặt uy nghiêm lướt mắt quanh đám
người một vòng rồi mới nheo mắt nhìn Khương Thành.
“Ngươi vừa mới nói ở đây chỉ có một mình ngươi?”
Lại không thể đánh tiếp, lòng Thành ca vô cùng thất vọng.
“Đúng thế đúng thế, chỉ có mỗi một mình ta.”
Vân Tương tiếp tục truy hỏi: “Ý của ngươi là ba người bọn họ đều bị ngươi giết
chết?”
“Nếu không thì sao?”
Thành ca cũng thấy phiền rồi: “Ngươi tìm nửa ngày trời rồi cũng đâu thấy có
trợ thủ nào đúng không?”
“Nhưng bọn họ là ba Đạo Thánh, mà ngươi chỉ là một Đạo Thánh.”
“Lẽ nào ngươi không biết cùng là Đạo Thánh thì thực lực cũng có phân cấp
bậc?”
Ánh mắt Vân Tương sáng lên.
“Ngươi đúng thật là không gì không nói được.”
“Ta có cần phải lừa ngươi chuyện này không, có được lợi ích gì chứ?”
“Vậy ngươi có dám thề không?”
Thành ca nhếch môi, trong lòng nói ngươi tìm ta báo thù mà còn phải trải qua
đủ loại nghi thức như vậy nữa sao.
“Được chứ, ta thề, ba người vừa rồi là do một mình ta giết, không hề có ai giúp
đỡ cả. Nếu như nói dối thì ra cửa sẽ để sét đánh chết ta mười ngàn lần.”
Vân Tương gật đầu hài lòng.
“Tốt, vô cùng tốt.”
Thành ca thở phào nhẹ nhõng: “Có thể bắt đầu được rồi chứ?”
Lời còn chưa vang lên hết thì Vân Tương đã nhảy đến trước mặt, cười tươi như
hoa cúc vỗ vai hắn.
“Cảm ơn ngươi đã giúp Không Vân điện bọn ta diệt trừ ba đệ tử phản bộn này.”
“Vì để cảm kích ngươi, ta dự định sẽ thu nhận để ngươi thay thế vị trí của bọn
họ ở Không Vân điện, nhập môn làm đệ tử chân truyền, ngươi còn không mau
cảm ân?”
Lúc này, đến lượt Thành ca bị đứng hình.
Thực tế há chỉ có hắn, những môn đồ ở phía sau của Không Vân điện cũng hả to
miệng thành hình chữ o.
“Chưởng môn!”
“Ngươi như vậy… có phần không thỏa nhỉ?”
“Há có thể nhận người này nhập môn, thế này cũng quá hoang đường rồi.”
Thành ca cũng dở khóc dở cười.
Hắn đương nhiên sẽ không làm đệ tử của người khác rồi, càng huống hồ đây là
ca bào game nào vậy?
“Lão huynh à, cho dùng ngươi có trái tim yêu chuộng người tài thì cũng phải
nhìn đối tượng chứ.”
Lẽ nào lão đầu này nhìn ra được tư thái thiên tài của mình, ba đệ tử mới chết lỗ
quá nên lập tức lại nhận một thiên tài vào bổ sung, bù đắp lực lượng của tông
môn hay sao?
“Tuy ca quả thực có dung mạo vô song, nhưng suy cho cùng thì cũng giết chết
ba đệ tử của ngươi rồi, làm gì có ai nhận kẻ thù kẻ địch nhập môn như ngươi
chứ?”
“Lùi một vạn bước mà nói, nhận lẻ thù địch nhập môn tốt xấu gì cũng phải có
quá trình chuyển biến trong tâm, đi theo quá trình quên đi hận thù phải có chứ,
người giờ cũng nôn nóng quá rồi nhỉ?”
Những môn đồ của Không Vân điện đằng sau liên tiếp gật đầu.
Đúng thế, chính là đạo lí như vậy đấy.
y, tại sao ta lại đi tán đồng với kẻ địch này cơ chứ?
“Bổn chưởng môn quả thực vừa rồi đã nhìn trúng tài hoa của ngươi, bây giờ lại
phát hiện ra phẩm chất của ngươi rất đoan chính, lại càng chứng minh ta không
nhìn lầm ngươi, ngươi hoàn toàn có thể nhập môn mà.”
Mặt Vân Tương Đạo Thần cười hớn hở, vỗ vai Thành ca càng nhiệt tình hơn.
Giống như những vấn đề vừa rồi chỉ là chuyện tự chuốc phiền não vậy, hoàn
toàn không đáng để suy nghĩ.
“Oan gia nên giải không nên kết, lẽ nào ngươi không bằng lòng biến chiến tranh
thành tơ lụa với bọn ta à?”
“Đây không phải là vấn đề bằng lòng hay không bằng lòng, mà là…”
“Vậy là không có vấn đề gì rồi, cứ quyết định như vậy.”
Nhìn vẻ mặt vui vẻ của hắn, Thành ca cũng sắp sụp đổ luôn rồi.
Hắn đã trải qua rất nhiều lần gọi người, lần nào trợ thủ gọi đến không phải đòi
đánh đòi giết?
Sao lần gọi người đến lần này là loại lạ kì đời như vậy?
Làm bản thân cũng không biết nên ứng phó thế nào.
Hắn thậm chí còn có phần nghi ngờ, lẽ nào đối phương đã nhìn ra mình là nhân
vật chính hay sao?