giúp bản thân giải thích.
“Nếu tương lai ta thật sự đạt đến cảnh giới đó, trên sổ ghi chép công lao cũng sẽ
có tên của ngươi.”
Vô Định Cổ Thánh đương nhiên chưa từng thấy qua phong cách nói chuyện như
vậy, sau khi nghe xong liền không khỏi bật cười.
“Ha ha, lão già cổ hủ này vô cùng vinh hạnh!”
Sỡ dĩ hắn đặc biệt xuất hiện thật ra là vì để tạo mối quan hệ tốt đẹp với Khương
Thành.
“Ngươi và ta cũng tính là đồng môn, nhìn thấy thành quả bây giờ của ngươi, lão
phu cũng cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Đồng môn?
Hai mắt của Thành ca suýt chút nữa đã rơi ra rồi.
Hắn đột nhiên nhớ đến Di, cũng nhớ Di đã từng nói, bọn ta tổng cộng có bốn
người.
Lão huynh à, không phải chứ?
“Ngươi cũng là thần được người tạo thần tạo ra sao?”
Vô Định Cổ Thánh vuốt râu cười: “Không sai, ta chính là thần của kỷ nguyên
thứ hai, chắc ngươi đã từng gặp Di rồi phải không?”
Nội tâm của Thành ca một lần nữa dậy sóng.
Kỷ nguyên thứ hai!
Hắn thật sự đến từ kỷ nguyên thứ hai sao?
Cũng tức là người Thần giáng đã xuất hiện ở kỷ nguyên thứ hai rồi ư?
Di được tạo ra ở kỷ nguyên thứ ba, vậy xem ra Di vẫn là hậu bối của hắn!
Di đã mạnh đến như vậy, thì vị Vô Định Cổ Thánh ở trước mặt còn mạnh đến
mức nào nữa?
“Vậy sức chiến đấu thực sự của ngươi, chắc không chỉ như lời đồn đại ở Ngoại
giới đâu nhỉ?”
Vô Định xua xua tay cười.
“Cái gọi là sức chiến đấu chẳng qua chỉ là những đồ kèm theo có được từ trong
hành trình theo đuổi chân lý của cuộc sống và khám phá những phong cảnh
chưa từng biết.”
“Đối với các ngươi mà nói, thực lực có lẽ là mục tiêu theo đuổi cuối cùng.”
“Nhưng đối với ta mà nói, nó thật sự không quan trọng….”
Khương Thành không thể không giơ ngón cái lên tán thưởng.
Giỏi, ngươi thật sự rất giỏi.
Đây mới giống với những tiên nhân mà hắn đã từng tưởng tượng trước đây.
Thành ca không nhịn được mà bắt đầu cười nhạo bản thân: “Mặc dù ta đã sớm
thành tiên, nhưng thực chất vẫn là người trần tục, luôn muốn so tài với những
người khác. Thật sự không thể lĩnh hội được cảnh giới siêu phàm thoát tục như
ngươi, bội phục bội phục!”
Hắn không ngừng cải thiện bản thân chính là vì muốn mạnh hơn kẻ khác, bởi vì
chỉ có như vậy mới có thể thể hiện bản thân tốt hơn.
Bây giờ nhìn thấy đúng là chỉ ngồi dưới.
Vô Định Cổ Thánh nghiêm túc lắc đầu.
“Thế nào là trần tục, thế nào là không trần tục?”
“Theo đuổi sức chiến đấu càng mạnh, chẳng phải cũng là một triết lý tu luyện
sao?”
“Làm gì có chuyện phân cao thấp đúng sai?”
Khương Thành suy nghĩ một lúc rồi gật đầu như đã hiểu ra gì đó.
“Ngươi nói đúng, cứ theo ý muốn của mình là được.”
“Đúng vậy!”
Hai người bay trong không trung, trong khi nói chuyện cũng đã ra khỏi vùng đất
trống không khái niệm về thời gian và không gian.
Trước mặt bọn họ bây giờ lại xuất hiện vô số tiên nhân, bọn họ chính là những
Thiên Thần, Thánh Tôn, Thánh Chủ không tham gia vào cuộc vây đánh
Khương Thành trước đó.
Tuy nhiên, trong họ đã không còn sự thù địch và cũng không còn hô chém hô
giết nữa.
Còn người đang đứng trước đám đông đó chính là Lẫm Đế.
Lúc này, ánh mắt của mỗi người bọn họ đều tràn đầy sự hiếu kỳ và nghi ngờ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Thành bị làm sao vậy?
Những người vây đánh Khương Thành như thế nào rồi?
Cho đến khi hai người bọn họ dắt tay nhau đi ra, đám người kia mới ồ lên vì
kinh ngạc.
“Khương Thành vẫn còn sống!”
“Thế những người khác đâu?”
“Người bên cạnh hắn là ai?”
“Vô Định Cổ Thánh! Đó là Vô Định Cổ Thánh đã mất tích từ lâu!”
“Cái gì? Là hắn thật sao?”
“Sao hắn lại xuất hiện ở đây?”
“Phí lời, Tiên Võ châu năm đó vốn dĩ là do hắn và Hám Thiên Cổ Thánh cùng
nhau tạo ra, tại sao hắn không thể xuất hiện ở đây chứ?”
Đối mặt với đám người đang hiếu kỳ này, Vô Định Cổ Thánh không có ý định
giao lưu nhiều với họ.
“Các ngươi từ đâu đến thì hãy về lại đó đi.”
“Tiên Võ châu đã bị làm loạn quá lâu, lão phu cũng bị quấy rầy quá lâu rồi.”
Những Thiên Thần và Thánh Tôn ở đối diện không đồng ý và không quan tâm
đến những lời hắn nói.
Ngay cả Chính Thần là Lẫm Đế còn không thể dọa bọn họ đi, huống hồ là một
Cổ Thánh thực lực còn không bằng Chính Thần chứ?”
“Mặc dù ngươi là Cổ Thánh, nhưng vẫn chưa có tư cách để ra lệnh cho bọn ta.”
“Đúng vậy, ngươi cũng không nhìn xem bọn ta ở đây có bao nhiêu cao thủ,
ngươi có thể chống lại được sao?”
“Đạo ấn nếu ngươi muốn tranh thì dựa vào năng lực mà tranh, còn không muốn
tranh thì đừng có cản trở bọn ta!”
Vô Định Cổ Thánh thở dài.
Sau đó, hắn vung vạt áo trắng.
Một cơn gió thổi qua đám người phía trước, trong nháy mắt bất luận là Thiên
Thần hay là Đạo Thần, đạo tâm của tất cả bọn họ đều cảm nhận được trận gió
này một cách kỳ lạ.
Đây không phải là sự tấn công, mà giống lễ rửa tội hơn.
Ý chí của bọn họ vẫn còn, thần trí cũng rất tỉnh táo, tiên lực và hồn lực vận
hành rất trơn tru, đạo tâm cũng không bị tổn thương.
Tuy nhiên bọn họ lại không thể thúc giục được bất kỳ quy tắc nào, chứ đừng nói
gì đến trao đổi căn nguyên.
Căn nguyên ở xung quanh vốn không bị ngăn cách, nhưng sau khi trận gió này
thổi qua, thế giới này giống như đã không cho lưu hành sử dụng lực quy tắc nữa
vậy.
Nếu không có đạo tâm của quy tắc thì cũng chỉ giống như nước không có
nguồn, đương nhiên sẽ không thể phát huy được uy năng to lớn.
Chuyện kỳ lạ như vậy khiến tất cả Thiên Thần và Đạo Thần đang có mặt tại đó
đều hết sức kinh ngạc.
“Chuyện này là sao?”
“Ngươi đã làm gì?”
“Đây là tà thuật gì vậy?”
Đừng nói là bọn họ, ngay cả Lẫm Đế trong mắt cũng lộ ra sự kiêng dè.
Đạo tâm của nàng tuy đủ mạnh và vẫn có thể thúc giục lực quy tắc, nhưng nàng
cũng cảm nhận được sức ảnh hưởng của cơn gió đó.
Đối với một Chính Thần oai phong như nàng mà nói, đó là một loại năng lực
vượt quá khả năng nhận thức.
Thật ra trước đây nàng đã từng tiếp xúc với Vô Định Cổ Thánh.
Lúc đó, nàng cùng với mấy vị Chính Thần là Tu Đế, Hồn Đế, Nguyên Đế đã
từng muốn thu phục Tiên Võ châu, biến nó thành nơi giảng đạo của mình.
Và đương nhiên, giữa bọn họ và hai vị Cổ Thánh của Tiên Võ châu cũng đã xảy
ra xung đột.
Nhưng lúc đó, người mà bọn họ vẫn luôn chú ý đến đó là Lăng - người có tính
khí mạnh mẽ và tài năng thể hiện rõ.
Còn ấn tượng của bọn họ đối với vị Vô Định Cổ Thánh không mấy tỏ ra thái độ
này, đơn giản chỉ dừng lại ở mức độ là trợ thủ và bạn bè của Lăng.”
Mức độ quan tâm đối với hắn thậm chí còn không bằng Tiêu Đế.
Tuy nhiên lúc này, thực lực mà Vô Định Cổ Thánh phát huy ra còn mạnh hơn cả
Chính Thần là nàng!
Nàng nhìn chằm chằm lão già râu trắng ở đối diện giống như đang nhìn một con
mãnh hổ cuối cùng đã để lộ ra răng nanh vậy, mồ hôi lạnh cũng toát ra.
“Thực lực của ngươi tuyệt đối không chỉ là Cổ Thánh!”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Vô Định cười ấm áp: “Là Cổ Thánh thì đã sao, không phải thì đã sao?”
“Cảnh giới chỉ là danh hiệu dùng để phân biệt đặc điểm mà thôi, hà tất phải chú
ý đến nó?”
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Thành gật gật đầu.
“Tương lai chúng ta sẽ còn gặp lại.”
“Đúng rồi, sau khi gặp được vị tiểu cô nương đó hãy thay ta tạ lỗi với nàng.”
“Thời gian trước ta ngao du ở bên ngoài, không thể giúp được nàng….”
Tiểu cô nương?
Tiểu cô nương nào cơ?
Khương Thành còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, Lão Thần long này đã từ từ biến
mất ở trước mặt mọi người.
Cho dù một người mạnh như Lẫm Đế cũng không thể cảm nhận được hướng đi
của hắn.
Thành ca vỗ đùi: “y da, ta quên mất hỏi hắn người của Hám Thiên cung đã đi
đâu rồi!”
“Lão huynh, ngươi còn ở đây không?”
“Đúng rồi, ngươi thần thông quảng đại như vậy, có biết tung tích của những
người ở Phi Tiên môn không?”
“Lão tiền bối?”
“Bằng hữu?”
“Đồng môn?”
Thật đáng tiếc, hình như Vô Định Cổ Thánh đã đi quá xa rồi nên không nghe
thấy hắn hỏi, cũng không có bất kỳ sự hồi đáp nào.
Còn những Thiên Thần, Thánh Chủ và Đạo Thần ở đối diện cuối cùng cũng
cảm nhận lại được quy tắc.
Dường như Vô Định Cổ Thánh vừa rời khỏi, thế giới của bọn họ đã khôi phục
lại bình thường.