Điều này làm mấy người Tâm Bộ ở bên cạnh hâm mộ chết đi được.
Tâm Bộ cũng có linh sủng tọa kỵ, nhưng chỉ là cấp bậc Thiên Mệnh, hoàn toàn
vô dụng trong trận chiến thực sự.
Mà cấp bậc Đạo Cung chỉ có năm Nhập Thành cảnh mới được có thôi.
Nhìn đám đệ tử Phi Tiên môn bây giờ, thực lực mạnh nhất cũng mới chỉ là Đạo
Cung cảnh mà lại có tọa kỵ ngang bằng với tọa kỵ của trưởng lão hơn hẳn thực
lực.
Thanh Sa và những người khác âm thầm ghen tị, lần trước phát bảo khí bảo
phù, lần này còn chuẩn bị lượng lớn tọa kỵ tốt như vậy.
Đãi ngộ như này cũng quá tốt rồi đấy?
Chịu thôi, một nửa đệ tử của Phi Tiên môn còn chưa phái đến.
Huống chi các nàng còn chưa phải là người của Phi Tiên môn.
Xử lý đám đại yêu quái này, Khương Thành nhìn về phía bảy thánh địa lớn còn
đang run bần bật.
Bảy thánh địa lớn lần này, ngoại trừ một ít người cấp bậc thấp mới đến từ bên
ngoài, chủ lực hầu như đã được phái tới.
Ước chừng có tới 19 người Nhập Thánh cảnh, Đạo Cung cảnh thì nhiều hơn, có
tới 6000 người, Thiên Mệnh cảnh có mười mấy vạn.
Tích Phong bị giết rồi, yêu tộc cũng đã hàng phục, nhóm người này nào dám ra
tay chứ đừng nói là trốn thoát.
Bọn họ hiện giờ chắc tiếc xanh ruột rồi.
Vốn nghĩ lần này không cần bọn họ làm gì cả, tiện chạy đến xem náo nhiệt, còn
muốn được phân chia chút lợi lộc.
Sớm biết vậy không bằng đáp ứng điều kiện Khương Thành đề ra lúc trước, như
vậy hắn còn tiếp tục làm chưởng môn thánh địa của bọn họ.
“Giết hết đi.”
Khương Thành phất tay, nhóm người này hôm nay sẽ đánh đến đây, thân phận
của kẻ địch không cần phải nói nữa.
Giữ lại mới là tàn nhẫn với bản thân.
Nghe được hai chữ đó, Mạc Trần, Tam Nhãn Hổ, Huyền Quy Vương tam tôn
thánh giai bay lên trời cao, cùng nhau mở thánh vực ra, bao phủ bảy thánh địa
lớn ở bên trong.
Mà đệ tử Phi Tiên môn cũng dồn dập cưỡi tọa kỵ phân tán ra bốn phía, bao vây
toàn bộ môn nhân của bảy thánh địa lớn.
Điều này khiến mấy kẻ quyền cao chức trọng của thánh địa sợ tè ra quần, té ngã
nhào quỳ xuống.
“Khương chưởng môn tha mạng!”
“Chúng ta cũng là nhất thời hồ đồ, hy vọng ngươi có thể nhân từ, tha cho mấy
cái mạng nhỏ này.”
“Khương chưởng môn, chúng ta đồng ý với điều kiện lần trước của ngươi!”
“Đúng đúng đúng, chúng ta lập tức đi thu thập vật liệu mà ngươi cần…”
Bây giờ bọn họ lại vội vàng muốn đồng ý với điều kiện kia.
“Giờ mới hối hận à?”
“Còn mơ tưởng đến điều kiện lần trước ư?”
“Ta đã nói rồi, lần sau mà đến thì điều kiện gấp đôi…”
Khương Thành còn chưa nói hết câu, đám cao thủ của bảy thánh địa lớn như bắt
được cọng rơm cứu mạng.
“Gấp đôi cũng được, gấp đôi cũng được!”
“Khương chưởng môn cứ ra điều kiện, chúng ta sẽ đáp ứng hết, nhất định không
đổi ý.”
“Chỉ cần thA cho chúng ta một còn đường sống, việc gì cũng làm được…”
Thật ra, đúng là Khương Thành có hơi động lòng.
Còn cần số vật liệu để luyện thánh đan phải đi thu thập ở khắp nơi, không có
người trợ giúp thì rất khó thực hiện được.
Nghĩ đến mấy chục vạn người khắp thế giới đều giúp mình tìm vật liệu, khung
cảnh đó sẽ như nào đây…
Khiến bọn họ nỗ lực làm việc thì quả thực lời hơn rất nhiều so với việc giết chết
bọn họ.
Nhưng về phương diện khác, hắn cũng không phải đứa trẻ lên ba.
Hiện tại đồng ý, đám người này khẳng định sẽ quay người chạy trốn, đến lúc đó
có tìm cũng không thấy.
Thanh Sa ở bên cạnh nhìn thấy hắn đang do dự.
“Khương trưởng môn có phải lo bọn hắn sẽ nuốt lời?”
“Đúng vậy.”
“Nếu ngươi không ngại, chúng ta có thể thay ngươi quản lý đám người này.”
“Quản lý như thế nào?”
“Tâm Bộ chúng ta có một môn bí kỹ gọi là Khống Tâm Ấn, hễ là người có con
dấu này thì không thể giấu được bất cứ suy nghĩ gì trong lòng. Người thi thuật
chỉ cần một suy nghĩ, bất kể là khoảng cách gần hay xa đều có thể làm người
này sống không bằng chết.”
Trời đất!
Thành ca vội vàng nhảy cách nàng mấy mét.
Chín bộ của Thiên Di tộc các nàng đúng thật là nguy hiểm quá đấy?
Đầu tiên là Lam Đề dùng Vu thuật chúa tể gì đó để khống chế Ngưng Đề, bây
giờ Tâm Bộ các ngươi lại còn làm cả Khống Tâm Ấn.
Nếu lỡ như không cẩn thận, anh đây cũng trúng ấn xong rồi còn chưa bị giết
chết thì chẳng phải là nô lệ của các ngươi cả đời này hay sao?
Nhìn phản ứng này của hắn, đám người Thanh Sa vội vàng giải thích.
“Khương trưởng môn, người là đại ân nhân của chúng ta, dù chúng ta có bị điên
đi chăng nữa thì cũng sẽ không sẽ làm hại đến ngươi đâu.”
“Hơn nữa Khống Tâm Ấn này còn có điều kiện, nếu không được đối phương
đồng ý thì người thi ấn phải cao hơn đối phương hai đại cảnh giới thì mới thực
hiện được.”
“Đúng vậy, chắc chắn cảnh giới thần hồn của Khương trưởng môn cao hơn
chúng ta rất nhiều.”
Nghe các nàng nói như vậy, Khương Thành mới yên tâm.
Quả thật thần hồn của mình cao hơn các nàng, hơn nữa, dù các nàng có tiến bộ
nhanh cũng không thể vượt hai đại cảnh giới rồi cao hơn mình được.
“Khống Tâm Ấn này ai cũng có thể dùng ư?”
Thanh Sa lắc đầu: “Chỉ có tộc nhân của Tâm Bộ mới có thể làm được, người
ngoài không có Tâm chủng thì không thể học được.”
“Tộc nhân tộc ta đạt tới Thiên Mệnh cảnh thì có thể thực hiện được. Về sau mỗi
khi tăng một đại cảnh giới thì có thể khống chế thêm một người. Nhập Thánh
cảnh có thể khống chế ba người.
Tâm chủng?
Chẳng lẽ giống với thứ Vu chủng lần trước mình rút được?
Kích hoạt nó là có thể mở thêm một thiên phú nữa ư?
Nếu như vậy thì lần sau rút thưởng có khi lại rút trúng đó.
Thành thạo thêm một món nghề nữa cũng đâu có hại gì đúng không?
Bí thuật này có thể biết trong lòng đối phương đang nghĩ cái gì, còn có thể
quyết định sống chết của đối phương, bá đạo thật đấy.
Tâm Bộ có môn bí thuật nghịch thiên như này mà lại không thể xưng bá Thiên
Linh vực thì thật quá là lãng phí.
Dù không khống chế được những kẻ quyền cao chức trọng của thánh địa thì
Nhập Thánh cảnh vẫn khống chế được Thiên Mệnh cảnh nhỉ? Đạo Cung cảnh
khống chế Linh Đài cảnh chắc cũng được đúng không?
Thế thì mấy trăm vạn năm trước đã có thể biến một đám Thánh Tử, mấy người
thiên tài đệ nhất của các thánh địa lớn thành con rối của mình rồi.
Cho dù về sau dù không làm gì cũng có thể bí mật tiêu diệt những người nằm
vùng, những kẻ phản bội.
“Khụ, có thể sao chép một bản Khống Tâm Ẩn cho ta không?”
Thanh Sa không biết hắn muốn một bản để làm gì, những hắn đã yêu cầu thì tất
nhiên là phải cung cấp.
“Được, đây là ngọc phù Khống Tâm Ấn, ngươi có thể tự xem.”
Tới bước này rồi, mấy kẻ quyền cao chức trọng của bảy thánh địa lớn nào dám
phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp thu.
Ít nhất còn có thể tiếp tục sống sót.
Tâm Bộ có hơn 7000 người là Thiên Mệnh cảnh, tuy rằng không thể khống chế
hết người của bảy thánh địa lớn, nhưng cũng không cần thiết phải làm vậy.
Bảy thánh địa lớn, trưởng lão quyền cao chức trọng từ Đạo Cung cảnh trở lên,
cùng với tất cả Thánh Tử, Thánh Nữ, tất cả đều bị gieo Khống Tâm Ấn.
Đúng là thế cục đổi thay.
Ngày trước Tâm Bộ sống trong kẽ hở của chín thánh địa lớn, bị bọn họ cưỡi
trên đầu tác oai tác quái, vâng vâng dạ dạ không dám lớn tiếng.
Mà bây giờ, mấy kẻ có tiếng nói của bảy thánh địa lớn đều quỳ gối trước mặt
đám người của Tâm Bộ, không dám ngẩng đầu lên dù chỉ là một chút.
Thực ra thì Thanh Sa cũng suy xét vì tương lai của cả tộc.
Nếu không khi mở Hư Tiên giới ra, 500 người có tiếng nói tinh anh nhất phi
thăng, làm sao tộc nhân ở lại Thiên Linh vực có thể tiếp tục sinh tồn?
Không chừng bảy thánh địa lớn còn muốn bóc lột các nàng đến da cũng không
còn.
Cho dù bây giờ tiêu diệt bảy thánh địa lớn, thì tương lai cũng có thánh địa khác
thay thế.
Có Khống Tâm Ẩn, quan hệ giữa hai bên đã đảo ngược.
Sau khi bảy thánh địa lớn bị khống chế, Khương Thành lại cướp bóc thêm lần
nữa.
Trấn lột của mỗi thánh địa khoảng hai trăm triệu điểm tài nguyên.
Như vậy đã xem như là khoan hồng lắm rồi, hắn muốn để lại cho bọn họ chút
vốn liếng để đi khắp nơi tìm bảo vật cho hắn.
Còn nếu giết hết tất cả thì tất cả đồ vật đều là của hắn.
Một phen này, Thiên Linh Vực không còn bất cứ thứ gì có thể uy hiếp đến Phi
Tiên môn được nữa.
Mà lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống cũng vang lên.
“Chúc mừng kí chủ khuất phục được Thiên Linh vực, hoàn thành nhiệm vụ
thống nhất tam giới giai đoạn 1, khen thưởng 1000000000 điểm tích phân.”
Một tỷ điểm lại được hốt về tay rồi.