nhất là hiện giờ những cột đá kia đều không còn, ở lại Lạc Tiên đảo không hề có
ý nghĩa gì cả.
Nhưng đến đây nhiều năm như vậy, bọn họ vẫn mãi không tìm được cơ hội nào.
Hiện giờ đột nhiên nghe nói có thể trở về, đều cảm thấy quá không chân thật.
“Khương đạo hữu, không biết làm như thế nào thì chúng ta mới có thể trở về
vậy?”
“Đúng vậy, đường về có thể có nguy hiểm không?”
“Ngươi có thể đi qua lại trong pháp tắc thiên địa không có vấn đề gì, nhưng sợ
rằng bọn ta lại không được.”
Khương Thành vừa nghĩ cũng đúng.
Pháp tắc thiên địa đều đang biến hóa mọi lúc.
Trước đó mang theo vài người Kỷ Linh Hàm và Lam Đề này còn không có vấn
đề gì, nhưng hiện giờ mang theo một đội ngũ mênh mông ba ngàn người, phía
trước vừa đi, sợ rằng phía sau đã bị nuốt đến cặn bã đều không còn.
Nếu như là trước kia hắn còn có thể dùng Toàn Cơ đồ dẫn người đi, nhưng mà
lúc này bảo đồ không gian kia đã sớm không còn.
Tuy rằng bản thân hắn có thể sáng tạo không gian đặc thù, còn có cả kỹ xảo
Giới Tử Nạp Tu Di, nhưng thực lực của hơn ba ngàn người này quá mạnh mẽ.
Cấp bậc của không gian bình thường quá thấp, vốn không chấp nhận nổi sinh
linh quá mạnh mẽ như vậy, sẽ bị phát nổ trong vài phút.
Cuối cùng, hắn chỉ có thể chọn dùng phương thức nguyên thủy nhất là dẫn từng
nhóm người đi.
“Xếp thành hàng cả đi, mỗi đội định ra năm mươi người đi.”
“Đi qua lần lượt.”
“Yên tâm cả đi, đi theo ta sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Nhận được mệnh lệnh của hắn, đám người Kỷ Linh Hàm, Mạc Trần và Lam Đề,
Minh Đồng lập tức đứng vào đội thứ nhất.
Thấy người của chính hắn đều nhiệt tình như vậy, những người khác tự nhiên
không có nghi ngờ gì.
Rất nhanh, đám người trở nên hỗn loạn ồn ào ầm ĩ.
“Đội thứ nhất đội thứ nhất, mau đến!”
“Đội thứ hai, mau gom đủ năm mươi người!”
“Chúng ta đã kín người rồi, về phía sau đi, đừng chen chúc ở đây!”
Theo lý thuyết, đội thứ nhất và đội thứ sáu mươi đều có thể trở về, chẳng qua là
trình tự sát về sau, trễ gần cả canh giờ mà thôi.
Nhưng đám người ở đây đều không có một ai có tâm tư đơn giản, suy nghĩ đều
nhiều hơn người khác.
Lỡ như sau khi Khương Thành mang đệ tử của mình rời đi không quan tâm đến
đội phía sau thì sao?
Lỡ như trở về nhiều người như vậy, con đường kia bị cắt đứt thì sao?
Lỡ như về sau xuất hiện biến cố gì thì sao?
Cho nên mỗi người đều muốn chen lên mấy đội đầu.
Khương Thành thấy bọn họ đều vì tranh giành vé xe hàng trước mà sắp đánh
nhau, chỉ có thể tự mình ra khống chế trận địa.
“Được rồi được rồi, đừng chen lấn, ta tới sắp xếp.”
Nói xong hắn bay lên trước đám người, biến ra hơn ba ngàn thẻ ngọc, trên mỗi
thẻ đều có đánh số.
Sau đó ném về phía mọi người.
Dưới thao túng chuẩn xác của hắn, mỗi một sinh linh vừa vặn có một thẻ ngọc.
Nhưng mà ai có thể nhận được số mấy hoàn toàn là ngẫu nhiên.
“Hiện giờ dựa theo đánh số tiến hành tổ đội!”
Vì thế hiện trường vốn hỗn loạn lập tức trở nên ngay ngắn trật tự.
Sáu mươi hai đội ngũ nhanh chóng đã tổ đội xong.
Đan Thái nhìn xem cảnh tượng này mà xuýt xoa ngưỡng mộ, không khỏi làu
bàu với Mạc Trần ở bên cạnh.
“Mặt mũi của Khương chưởng môn này không phải lớn bình thường, bọn họ lại
còn phục tùng theo hắn quản lý, nghe theo hiệu lệnh của hắn.”
Tuy rằng Thành ca có thể dẫn bọn họ ra ngoài, nhưng tùy tiện bố trí như vậy lại
chưa từng có một ai nói câu oán hận, vẫn rất thần kỳ.
“Người không biết còn tưởng hắn là đảo chủ đấy.”
Lạc Tiên đảo chưa từng xuất hiện vị trí đảo chủ này.
Nhưng mà trước đây khi bọn họ sinh hoạt ở trên đảo đều đã gặp phải không ít
tranh đấu gay gắt.
Người có thể đi đến nơi đây đều là thiên kiêu một thời, ai nấy đều mắt cao hơn
đỉnh.
Muốn để cho bọn họ tập thể nhất trí phục tùng người khác, nghe theo hiệu lệnh
của hắn gần như là chuyện không có khả năng.
Nhưng hiện giờ hình như Khương Thành đã làm được.
“Đảo chủ?”
Mạc Trần cười nhạt: “Thân phận vị diện chi tử, chỉ là một đảo chủ tính là gì
chứ?”
Miệng nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng hắn cũng cảm thấy không thể
tưởng tượng nổi.
Khương Thành đi đến đây vài ngày, thật ra còn chưa từng giao thiệp với hơn ba
ngàn cao thủ kia, càng không hề dùng thực lực để chinh phục bọn họ.
Sao đột nhiên lại có uy vọng cao như vậy?
Bố trí xong đội ngũ, Khương Thành đã mang theo đội đầu tiên xuống Lạc Tiên
trì.
Rất nhanh, đội ngũ đã xuất hiện trước mặt hơn chục ngàn lỗ thủng kia.
Trừ Lăng ra, đây là lần đầu tiên những người khác nhìn thấy cảnh tượng dưới
đáy hồ, không khỏi kinh ngạc liên tục.
Sau đó, Đan Thái là người đầu tiên bay lên trên lỗ thủng.
Nhưng mà điều khiến Khương Thành ngoài ý muốn chính là Đan Thái lại
không xuống được, không thể thông qua lỗ thủng truyền tống đến vị trí của
băng tinh sáu cánh.
Sau đó hắn lại để Kỷ Linh Hàm và Lam Đề thử xem, hai nữ nhân này đều chỉ có
thể lơ lửng ở trên lỗ thủng.
“Vậy mà vẫn như vậy?”
“Chẳng lẽ người có thể đến suối nguồn thứ bảy chỉ có mình ta?”
Thành ca không hề thất vọng, ngược lại trở nên đắc ý.
Như vậy vừa thấy, mình thật sự là người đặc biệt có thể diện nhất.
Nếu như bọn họ không có cách nào tiến vào lỗ thủng, Khương Thành đành phải
mỗi tay cầm lấy một người, dẫn theo các nàng xuyên qua.
Quá trình này không hề có trắc trở gì.
Người được hắn mang theo cuối cùng thuận lợi qua lỗ thủng, sau đó được đưa
đến suối nguồn thứ bảy.
Phiền toái duy nhất chính là tương đối mất công tốn thời gian.
Năm mươi người đội thứ nhất được đưa lên chờ trên bông tuyết, Khương Thành
lại quay về trên Lạc Tiên trì, dẫn đội thứ hai xuống theo.
Cứ như vậy, từng đội cao thủ lục tục rời khỏi Lạc Tiên đảo.
Khi đội cuối cùng đến bông tuyết, suối nguồn thứ bảy đã vô cùng náo nhiệt,
tiếng người ồn ào.
Đối với suối nguồn trước kia chỉ có một mình chúa tể có thể ngồi lên, đây coi
như là cảnh hiếm lạ khó được.
Bởi vì không thể xác định sáu phương hướng thông đến đâu, Thành ca chỉ có
thể tùy tiện chọn một.
Hơn ba ngàn người đi đến một góc của bông tuyết, sau đó lục tục biến mất trong
hư không.
Khi xuất hiện lần nữa, cuối cùng bọn họ đã về đến Nguyên Tiên giới.
Khương Thành hy vọng trở lại Suối nguồn thứ hai.
Bởi vì hắn muốn xử lý chúa tể Thanh Diệu.
Chỉ tiếc không như mong muốn, phương hướng bọn họ lựa chọn lần này cuối
cùng thông đến Suối nguồn thứ tư.
Mà bởi vì lần rung chuyển trước đó nên Suối nguồn thứ tư đã bị cưỡng chế đưa
vào trong khu vực của Tu Thần lưu – Trọng Liêm cung.
Mới vừa trở lại Nguyên Tiên giới, Khương Thành lại đụng phải chiến đấu.
Ngẩng đầu lên nhìn ánh sáng đang tùy tiện bắn tung tóe trên không kia, hắn cảm
nhận được khí tức của trận pháp.
Nhưng sau khi cẩn thận cảm giác, lại không nhịn được lắc đầu.
“Không giống với trận pháp.”
Với thực lực hiện giờ của Khương Thành, sự uy hiếp của đạo trận cửu cấp đối
với hắn cũng không lớn.
Nhưng khí tức thay đổi kỳ quái ở xung quanh lúc thì lạnh lẽo giết chóc, lúc lại
mờ ảo khiến cho hắn cảm nhận được sự uy hiếp về tính mạng.
Mà hành động của hắn vẫn không bị hạn chế gì.
Cũng không hề rơi vào trong áp chế và công kích nào.
Đây rõ ràng không phải là đặc thù của trận pháp.
Đám người Kỷ Linh Hàm, Lam Đề và Mạc Trần đều rất nhanh chóng xuất hiện
ở sau lưng hắn.
Nhìn thấy tình hình xung quanh, cho dù không nghe được tiếng động gì, nhưng
mọi người đều có thể cảm nhận được sự chấn động kịch liệt truyền đến từ xa
xôi.
Đám người Khúc Vọng và Bạch Kiểu đều lục tục xuất hiện ở phía sau.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đây rốt cuộc là đâu?”
“Chúng ta đã trở lại đúng không?”
Minh Đồng cẩn thận cảm nhận một chút.
“Không sai, đây chính là Nguyên Tiên giới.”
Hắn mới vừa dứt lời, dao động chiến đấu ở xa xa kia đã biến mất.
Có lẽ vì hơn ba ngàn người bọn họ quá mức bắt mắt, dẫn đến sự chú ý của hai
bên đang giao chiến.
Sau một lát, còn có hai tốp cao thủ nhanh chóng đến gần bên này.