Còn tin tưởng?
Nếu như không phải là bị kìm hãm ở nơi này nhiều năm như vậy, Thư Bạch Vi
thật sự không có kiên nhẫn để tiếp tục dây dưa với người đàn ông vừa kiêu căng
vừa “nói năng tùy tiện” này.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi cười như không cười nói: “Được, vậy thì coi như
toàn bộ lời ngươi khoác lác đều là thật đi…”
Vẻ mặt Thành Ca không nói nên lời: “Không phải là khoác lác đâu, toàn bộ
những gì ta nói đều là sự thật.”
“Đừng có nói chen vào!”
Thư Bạch Vi phát hiện bản thân từ sau khi gặp người thì càng ngày càng có chút
không kiềm chế được cảm xúc nữa rồi.
“Được được được, ngươi tiếp tục đi…”
Thành Ca cười tươi như hoa, hắn vẫn rất rộng lượng với “Lam Đề”, vẫn coi đây
là tính trẻ con của con gái như cũ.
Thư Bạch Vi vừa dùng một thanh kiếm để bảo vệ bản thân, giữ khoảng cách với
hắn.
Vừa cố ý cười trên sự đau khổ của người khác: “Thực ra từ sau khi ngươi vào
đây, ngươi cũng đã rơi vào trong phạm vi khống chế của người khác.”
“Còn muốn đi, cũng không có cửa!”
“Phạm vi khống chế của ai? Bạch Vô Khải sao? Hay là Thương Hư đại đế?”
“Thì ra ngươi cũng biết bọn họ rơi vào đây rồi à, nhưng mà thật đáng tiếc, cũng
không phải là bọn họ mà là người mạnh hơn bọn họ rất nhiều.”
“Còn mạnh hơn so với bọn họ?”
Lần này Thành Ca đúng thật là có chút bất ngờ rồi.
Nói về sức mạnh, ở trong Huyền giới thì trừ Chung Thác bị mình giết chết ra,
còn lại chính là Bạch Vô Khải, Kim Khao, Ninh Chi Lâm, Mục Vi, những đầu
sỏ cấp bậc tổ sư gia của tứ tộc.
Còn mạnh hơn so với bọn họ?
Hơn nữa còn mạnh hơn rất nhiều?
Chẳng lẽ ở đây lại xuất hiện một Vi Diện Chi Tử?
“Người đó là ai?” Hắn tràn đầy hứng thú hỏi.
Thấy hắn không hề có chút sợ hãi nào, Thư Bạch Vi cũng không khỏi không
cảm thán đúng thật là điếc không sợ súng.
“Không phải người đó mà là đám người đó, bọn họ không phải chỉ có một
người mà là có bảy người.”
“Cái gì, giỏi giống như vậy mà lại có bảy người?”
Thành Ca không nhịn được soi mói: “Bọn họ là anh em Hồ lô à?”
Anh em Hồ lô cái gì chứ, Thư Bạch Vi vừa nghe đã thấy mà đầu óc đã mơ hồ,
cảm thấy thằng cha nói xằng nói xiên này càng nói ra không đâu vào đâu.
“Bọn họ không phải là người của Tiên giới, cũng không phải là người của
Huyền giới, mà là người của một thế giới khác.”
“Còn có một thế giới khác?” Thành Ca lại kinh ngạc một lần nữa.
“Đúng vậy, nghe nói bọn họ đến từ Chân Viêm thế giới, thế giới kia tu luyện
toàn bộ đều là sức mạnh hệ Hỏa.”
Nhìn thấy điệu bộ cau mày nghiêm nghị lúc Thư Bạch Vi nhắc tới mà Thành Ca
bật cười thành tiếng.
“Ta còn tưởng là nhân vật trâu bò thế nào, chẳng qua là sức mạnh hệ Hỏa mà
thôi, là cái thá gì chứ?”
“Ta xem bảy người hắn đều là Tiên đế hệ Hỏa có được không? Đó không phải
chính là bản sao bảy người của Cửu Diễm Tiên đế sao?”
“Chỉ thế này thôi sao?”
“Như này mà có thể ngăn cản được những Đế Huyền Cửu Trọng các ngươi?”
Huyền Văn của Đế Huyền Cửu Trọng cũng đã là thất trọng rồi, đi kèm phiên
bản mini của tâm quy tắc, nói về sức chiến đấu thì chắc không thua kém gì Tiên
đế.
Nghe được lời nhận xét “dốt nát”, nói khoác mà không biết ngượng này, Thư
Bạch Vi bị chọc cười.
“Ngươi cho là sức mạnh hệ Hỏa của bọn họ cùng trình độ với quy tắc hỏa diệm
của chúng ta sao?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
“Đợi ngươi mở mang kiến thức rồi sẽ hiểu thôi, ồ không đúng…”
Thư Bạch Vi nói xong câu này lại sửa lại một chút: “Ngươi hoàn toàn không có
có cơ hội để hiểu, khi đó rất có khả năng ngươi đã chết rồi.”
“Giỏi như vậy sao?”
Thành Ca thật đúng là nổi chút hứng thú.
“Ngươi đưa ta đi xem chút đi.”
“Hừ, trái lại muốn xem thử ngươi khoác lác được đến lúc nào.”
Thư Bạch Vi cũng biết rằng cho dù mình không đưa Khương Thành qua đó,
mấy người kia của Chân Viêm thế giới sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới hắn.
Đến lúc đó thì kết cục cũng giống nhau.
Người này cuối cùng cũng sẽ hiểu cái gì gọi là đụng vào ván sắt.
Hai người lại lần lượt bay tới khu vực trung tâm của bí cảnh này.
Không bao lâu sau thì hai người đã đi tới rìa bên trong của khu vực Trống.
Mà ở đây, Khương Thành nhìn thấy những “người gặp nạn” khác.
“Cô Nguyệt Tâm Cơ, ngươi không phải là không muốn nhập bọn với bọn ta
sao, còn chạy đến đây làm gì?”
Trái lại bọn họ liếc mắt một cái thì đã nhận ra Thư Bạch Vi.
Dù sao thì trước kia ở Huyền giới xung quanh nàng chính là kẻ thù, thường
xuyên ở trong tình trạng chạy trốn, che giấu vẻ bề ngoài là chuyện thường.
“Còn chưa đến phiên ngày ngươi Chú linh đúng chứ?”
“Người này là ai?”
“Cũng là người gần đây bị Chung Thác đuổi vào phải không?”
Thư Bạch Vi cũng không có ấn tượng gì tốt với những người này.
Nghe thấy vậy, hừ lạnh một tiếng: “Hắn là Khương Thành, hôm nay mới vừa
rơi vào đây…”
Nàng còn chưa giới thiệu xong, Thành Ca đã chủ động vẫy tay tựa như quen
thân hỏi thăm mọi người.
“Ha ha ha, chào mọi người, ta họ Khương, tên là Thành, tự là Tuấn Soái!”
Sau đó hắn lại vỗ lên bả vai của Thư Bạch Vi một cái: “Hơn nữa, ta cũng là bạn
trai của nàng, vinh hạnh vinh hạnh!”
Thư Bạch Vi tức suýt chút nữa bất tỉnh.
Người này có cần thể diện không vậy?
Vậy mà lại nói láo trước mặt nhiều người như vậy?
Với lại hắn lại bỗng dưng đến dán sát bên người mình từ bao giờ thế?
Không biết đã là lần thứ mấy nàng tức giận kéo tay của Thành Ca ra rồi bay đến
bên cạnh thanh minh: “Hắn nói xằng nói bậy, ta mới không có bạn trai như
vậy!”
Thành Ca không để bụng, trái lại giống như người từng trải nhún vai với mọi
người một cái rồi nói: “Nhiều năm không gặp, nàng vẫn còn bướng bỉnh hoạt
bát như vậy!”
Đám người đối diện kia hoàn toàn sững sờ.
Biết Cô Nguyệt Tâm Cơ nhiều năm như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên thấy có
người có thể tiếp xúc thân mật được với nàng.
Người phụ nữ này vẫn luôn đơn độc một mình, không ai có thể đến gần.
Cho dù là sau khi vào đây, mọi người đều trở thành châu chấu trên một sợi dây,
nàng cũng vẫn không xoa dịu quan hệ cùng với mọi người,
Suy cho cùng thì thù hận lúc trước đã tích lũy quá sâu, ở đây cũng chỉ là bị ép
tạm thời dừng tay mà thôi, cũng không đến mức trở thành bạn bè.
Mà ở trong mắt bọn họ, Thư Bạch Vi quả thật là hình tượng người đẹp lạnh lùng
cô độc.
Nằm mơ cũng không ngờ rằng loại người như nàng mà còn có bạn trai.
“Ta không nghe nhầm chứ?”
“Ngươi là bạn trai của Cô Nguyệt Tâm Cơ?”
“Thế này thật đúng là không thể tưởng tượng nổi, người phụ nữ này vậy mà
cũng bị người khác chinh phục.”
Cô Nguyệt Tâm Cơ ở bên cạnh nghe được những lời bàn luận này mà sắp tức
chết rồi.
Các ngươi cũng chưa từng nghĩ tới việc hắn đang nói khoác lác sao, tại sao lại
tin hết rồi?
Thành Ca cười tủm tỉm gật đầu một cái.
“Không thể nói là chinh phục, bọn ta ái mộ lẫn nhau mà.”
Ái mộ cái đầu ngươi, Thư Bạch Vi đang muốn nói cái gì đó, trái lại Thành Ca
nhìn về phía mấy tộc người Huyền tộc trước.
“Đúng rồi, xin hỏi ai là Bạch Vô Khải vậy?”
Trong số mấy người Huyền tộc thì có một người nam thanh niên mặc áo trắng,
dáng dấp khôi ngô tuấn tú khí phách hơn người đứng ra.
“Chính là ta, sao vậy?”
“Ồ, không có gì, ta ngày nay chính là đại hiền giả của Bạch Huyền tộc.”
Thành Ca vỗ lên bả vai hắn một cái: “Bình thường người của Bạch Huyền tộc
thường xuyên nhắc tới ngươi, nói là điện chủ đương nhiệm thứ ba cho nên ta
cũng rất tò mò.”
“Bạch Huyền tộc? Đại hiền giả?”
Đầu óc Bạch Vô Khải mù mờ.
Hắn có thể nhìn ra Thành Ca là tà ma dị giới, dù sao thì sau khi đến đây thì
Thành Ca đã không che giấu chút nào nữa.
Vả lại, nếu là “bạn trai” của Cô Nguyệt Tâm Cơ vậy thì chắc chắn là đã quen
biết khi ở Tiên giới rồi.
Một tà ma dị giới làm sao lại gia nhập vào Bạch Huyền tộc được?
Hơn nữa đại hiền giả là chức vị gì?
“Cái gọi là đại hiền giả chính là chỉ dẫn cho tộc quần bọn ngươi phương hướng
tiến về phía trước, còn cao hơn đại điện chủ một bậc.”
“Thực ra không chỉ là của Bạch Huyền tộc mà ta còn là đại hiền giả của ba tộc
khác.”
Thành Ca vỗ bả vai hắn một cái, nhìn về phía mấy người Huyền tộc khác: “Yên
tâm đi, nể mặt đám người Tân Linh và Bạch La Chân, ta sẽ che chở cho các
ngươi.”