Vô cùng hối hận.
Nếu biết sớm chú ấn này kỳ lạ như vậy, ngay từ đầu đã không nên đồng ý với
Hồn Tổ.
Như thế thì bản thân sẽ không làm đến mức không thể kết thúc.
Hắn cũng hối hận vì vừa rồi hắn đã không ngăn cản mười lăm tế tư tham gia
vào, điều này đã làm cho hoa chú ấn ngày càng nở rộ.
Nếu như dừng lại sớm, sức cắn trả cũng sẽ không quá đáng sợ.
Hiện tại thì…
Nếu những người khác lại tham gia, làm cho đoá hoa quái dị này lại lớn hơn
gấp mười mấy lần, cuối cùng toàn bộ Vu tộc có thể sẽ cùng nhau bị thiên địa
nghiền nát.
Thuộc về là trực tiếp diệt tộc.
Nhìn Khương Thành nở nụ cười giễu cợt trên mặt, sau đó lại nhìn mười lăm tế
tư xung quanh giống như đã bị kiệt sức, hắn hít sâu một hơi.
“Tất cả các ngươi dừng tay.”
Mười lăm người đều kinh ngạc.
Mặc dù bọn họ không còn sức để nói chuyện, nhưng vẫn ném ánh mắt mãnh liệt
không thể chấp nhận được.
Một khi bọn họ dừng lại vào thời điểm này, vậy thì sẽ chỉ có một mình đại tế tư
duy trì chú ấn khổng lồ này, cắn trả cuối cùng sẽ do một mình hắn nhận lấy.
“Dừng tay!”
Minh Đồng trợn trừng mắt, quát lớn.
“Đây là mệnh lệnh!”
Mười lăm tế tư nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn có người đỏ cả vành mắt.
Từng sợi tơ lần lượt rút ra khỏi hoa chú ấn.
Mỗi khi một sợi được rút ra, giống như là gánh nặng cùng nhau gánh bớt đi một
người gánh vác.
Sức nặng đè trên vai của đại tế tư cũng theo đó gia tăng đáng kể.
Vào khoảnh khắc tế tư cuối cùng thu lại vu khí, đại tế tư bất ngờ chạm vào một
đường vân nào đó của hoa chú ấn.
Hắn đang đánh cược lần cuối cùng!
Nếu như đây là nút buộc mấu chốt để giải chú thì sao?
Đáng tiếc là, hắn thua cược rồi.
Đây cũng là chuyện đương nhiên.
Hiện tại hoa chú ấn đã có hàng chục ngàn tầng, đường vân của mỗi tầng là hơn
hàng tỷ.
Thậm chí hắn còn không biết rằng xác suất là một trong một nghìn tỷ, làm sao
hắn có thể thành công được?
Ong!
Ánh sáng xám trong khoảng không lóe lên rồi biến mất.
Hoa chú ấn to lớn và phức tạp đã biến mất không chút dấu vết.
Chính thức tuyên bố rằng giải chú đã thất bại.
Ong!
Đại tế tư đã nhận lấy sức cắn trả một mình, bay ra ngoài, đập mạnh vào bức
tường bên ngoài đại điện đen nhánh phía sau.
Một làn sương mù xám xịt ra khỏi người hắn, bức tường bên ngoài cứng chắc
giống như cát chảy hoà tan thành một cái hố.
Ngay sau đó nhanh chóng lan ra ngoài.
Một mảng tường lớn nhanh chóng bị hoà tan, cuối cùng thì mặt trước của đại
điện và bức tường bên ngoài ở phía bên trái, tất cả đều bị dư âm của sức cắn trả
hòa tan thành đống đổ nát.
Các cột trụ bên trong có thể được nhìn thấy từ xa.
Đối với Vu tộc, đây là lần đầu tiên ‘thánh địa’ này trở nên đổ nát như vậy.
Nhưng lúc này đã không còn ai quan tâm đến chi tiết nhỏ này nữa, mười lăm tế
tư với nguyên khí bị thương nặng đã lao đến Minh Đồng ngay lập tức.
“Đại tế tư!”
“Đại tế tư!”
Lúc này, thất khiếu của Minh Đồng đen kịt, không chút tiếng động.
Làn da vốn hồng hào và sáng bóng xuất hiện các nếp nhăn nhỏ, lở loét ra từng
lỗ hổng.
Dịch mủ chảy xuống từng dòng, còn có từng luồng khói đen lượn lờ từ trong lỗ
hổng, nhưng lại không nhìn thấy giọt máu tươi nào một cách thần kỳ.
“Sức cắn trả của chú ấn này quá mãnh liệt!”
“Đại tế tư đã gần đất xa trời rồi, nếu còn không cứu thì không thể vãn hồi được
nữa!”
Mười lăm tế tư đã bỏ qua sự mệt mỏi của bọn họ, lần lượt tóm lấy gậy xương,
hạt đá và cờ vải, vây xung quanh Minh Đồng thi triển vu thuật một lần nữa.
Từng sợi tơ lại lan tràn ra một lần nữa, từng lỗ hổng thối nát lở loét trên người
hắn. Tất cả đều được che phủ trong nhiều tầng ánh sáng xanh.
Sức cắn trả thần bí tạm thời ngừng lan tràn, bị mười lăm tế tư cứng rắn áp chế.
Ngay sau đó, hai bên tiến hành một cuộc ‘giao tranh’ kỳ lạ trên người của Minh
Đồng.
Mà những tộc nhân của Vu tộc ở bên ngoài, từ sớm cũng đã không kìm được lo
lắng, lần lượt kéo đến.
“Đại tế tư!”
“Đại tế tư thế nào rồi?”
“Lão nhân gia hắn sẽ không quy thiên chứ…”
“Ngươi nói bậy bạ, đại nạn vào thời kỳ Thượng Cổ cũng không thể tiêu diệt
được đại tế tư, huống hồ lần này chỉ là một chú ấn không đáng kể?”
Tuy là nói như vậy, nhưng ai cũng hiểu rõ, lần này còn nghiêm trọng hơn lần đó
nhiều.
“Ồ!”
Khương Thành bay lên không trung, đi qua bức tường cung điện mục nát, từ xa
nhìn vào bên trong, cố ý điều chỉnh biểu cảm của bản thân thành chế độ trách
trời thương dân.
“Thiện tai, thiện tai!”
“Vốn dĩ lão phu chỉ muốn khiêm nhường tìm một người.”
“Các ngươi lại cứ khăng khăng ép ta, ép ta không thể không thi triển một phần
sức mạnh, việc gì mà phải như vậy, hà tất gì?”
Hắn làm đến giống như chú ấn vừa rồi là do bản thân phát minh và tạo ra.
Dù sao công lao là của hệ thống, huy chương quân công để bản thân đến nhận
cũng không có vấn đề gì.
Những Vu tộc xung quanh nghe thấy lời này thì rất tức giận, nhưng nghĩ đến
chú ấn vừa rồi, bọn họ lại không dám tiến lên phía trước, chỉ có thể trừng mắt
nhìn Khương Thành.
Khương Thành nhân tiện kiểm tra bảng điều khiển giá trị thanh danh.
Quả nhiên, nổi kinh hoàng vừa rồi của bọn họ tất cả đều được tính lên người
hắn.
Có rất nhiều cao thủ thuộc Vu tộc, lại thu thập được hơn năm mươi tỷ điểm tiên
nguyên.
Sau khi kiểm kê thu hoạch xong, hắn nhìn Hồn Tổ đang chết lặng bên cạnh một
cách đầy ẩn ý.
Tâm trạng của Hư hiện tại lạnh lẽo thấu xương giống như vừa được rửa tội
trong một trận bão tuyết.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, thế mà đại tế tư đáng kính của Chú Ấn Giới
sẽ thất thủ.
À không!
Ngay cả thất thủ cũng không bằng.
Thành ca thấy hắn vẫn chưa hết bàng hoàng, chỉ có thể nâng cao tinh thần cho
hắn.
Thế là thúc giục khế ước của hai người.
Ngay sau đó, trong hồn tháp lại là sấm chớp vang dội, suất này có thể gọi là
mười tám tầng địa ngục thay phiên ra trận.
“A!”
Nỗi đau đớn kịch liệt như thiên đao vạn quả kéo Hư trở về hiện thực.
“Không! Không…”
Hồn thể của hắn tán loạn giữa trời, bị xé toạc thành từng sợi.
Tiếng hét thê lương làm kinh động cả đám tộc nhân của Vu tộc vốn dĩ đang lo
lắng cho đại tế tư.
Có thể làm cho Hồn Tổ cao cao tại thượng làm ra trò hề như vậy, cái đó đau đớn
đến mức nào?
Nhưng nghĩ đến chú ấn vừa rồi, dường như lại là lẽ đương nhiên.
“Dừng tay lại đi!”
“Ta sai rồi…”
Tiếng hét đau đớn của Hư tiếp tục kéo dài thêm vài phút, lúc này Khương
Thành mới dừng lại.
Hắn cũng không có sở thích tra tấn, thông thường giết kẻ thù đa phần đều là
trong vài giây, không gây đau đớn cũng không có tác dụng phụ.
Nhưng không còn cách nào khác, Hồn Tổ này luôn muốn mưu hại hắn, không
đánh không được mà.
“Khương chủ thượng, Khương đại gia!”
Hư thật vất vả mới có thể thu thập được hồn thể tan vỡ, ngưng tụ thành hình
người nằm rạp xuống.
“Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi!”
Khương Thành cong môi.
“Ngươi sai ở đâu?”
“Ta…”
Hồn Tổ dừng một chút, sau đó lớn tiếng nói: “Ta không nên bị Minh Đồng mê
hoặc!”
Cánh tay ngưng tụ của hắn chỉ thẳng về phía đại tế tư còn chưa tỉnh lại ở bên
kia.
“Đều là hắn!”
“Là hắn xúi giục mê hoặc ta, hắn cứ khăng khăng muốn giúp ta giải khế ước gì
đó!”
“Lúc đó ta đang bận giải vây cho ngươi, lập tức nói không cần không cần, ta vô
cùng trung thành với Khương chủ thượng, khế ước này là minh chứng cho lòng
trung thành của ta, sao có thể huỷ bỏ?”
“Nhưng mà tên khốn Minh Đồng này cả gan làm loạn, hoàn toàn phớt lờ lời từ
chối nghiêm khắc của ta!”
“Đến giây phút cuối cùng ta vẫn muốn ngăn cản, nhưng mà đã quá muộn…”
Khương Thành và Kỷ Linh Hàm nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy được sự
bất lực trong mắt đối phương.
Đây thật sự là cực phẩm mà.
Sao Thượng Thiên có thể để cho tên này trở thành Hồn tộc đầu tiên được sinh ra
đời vậy nhỉ?