thần hồn của Thành ca.
Bởi vì liên kết và thao túng quá nhiều căn nguyên như vậy, gánh nặng đối với
thần hồn cũng tăng.
Về lí luận, một trận chiến đấu của hắn dùng được nhiều nhất là mười lần.
Nhưng trong thực chiến thì không thể nào làm được đến mười lần.
Thần hồn thống trị toàn thân.
Ngoại trừ bộ phận thể hệ linh ý của Thiên tộc, những thao tác khác trong chiến
đấu, gần như đều cần thần hồn xuất hiện.
Chứ đừng nói gì đến thần hồn giao phong trực diện.
Trong một trận chiến có thể sử dụng năm sáu lần nguyên thuật đã xem như đã
tốt lắm rồi.
Minh Khánh là Giới Thần, tự nhiên cũng có thể ý thức được điểm này.
“Thao túng nhiều căn nguyên thần đài như vậy, ta không tin thần hồn của ngươi
có thể chống chịu được.”
Nhìn thấy Khương Thành khai triển nguyên thuật lần thứ hai, hắn cũng không
hề do dự điều động nguyên thuật tam thập nhị trọng của mình ra đối kháng.
Theo như hắn nghĩ, bản thân là nguyên hồn, Khương Thành chỉ là đế hồn, hồn
lực vốn không bằng mình.
Còn bản thân chỉ cần điều động 32 căn nguyên, tiêu hao với hồn lực cũng thua
xa Khương Thành.
Cứ đánh tiếp như vậy, Khương Thành chắc chắn sẽ như đèn cạn dầu trước.
Ầm!
Nguyên thuật của hai người lại lần nữa va chạm phải nhau.
Minh Khánh lại lần nữa rơi vào thế hạ phong.
Hết cách, nguyên thuật của hắn thua xa Khương Thành đâu chỉ một đẳng cấp.
Dù có thánh giới cao cấp hơn gia trì cũng không thể cứu vãn tình thế.
Đạo hải của Khương Thành chỉ bị nguyên thuật kia va phải mất đi một bộ phận.
Mà Minh Khánh vì nguyên thuật bị đánh vỡ nên thánh giới vững chãi cũng bị
nguyên thuật đánh trúng.
Cái lỗ bị vỡ ngay trung tâm thánh giới cũng dần lan tràn ra bốn phía, càng ngày
càng lớn.
Thậm chí còn xuất hiện từng đường rách, có tư thế sắp chia năm xẻ bảy.
Nếu thánh giới hoàn toàn sụp đổ trong chiến đấu, vậy ảnh hưởng thôn phệ với
đạo tâm sẽ mang tính tai nạn.
Mà Khương Thành ở đối diện đã không quản gì cả, kết nối với 120 căn nguyên
thần đài lần thứ ba, ngưng tụ cái búa to lớn màu xanh kia!
“Đáng ghét!”
Trong lòng Minh Khánh tức giận vô kể.
Đường đường là Giới Thần mà lại bị một Đạo Thần đánh te tua, còn mặt mũi
nào nữa?
Trận đấu pháp tuy Thanh Tiêu Thánh Chủ có thực lực mạnh hơn hắn một chút,
nhưng lại chẳng hề cho hắn cảm giác áp bức như vậy.
Cách đánh của Khương Thành quá hung hãn, hắn sắp thở không ra hơi rồi.
Nhìn thấy nguyên thuật hoá thành cái búa lớn màu xanh tập kích đến, Minh
Khánh chỉ có thể từ bỏ ý định ý nghĩ khiến Khương Thành hao tổn hết lực thần
hồn vừa rồi.
Bởi vì thêm lần nữa, thánh giới của hắn sẽ tan tác tứ phương.
“Thật sự tưởng rằng Giới Thần là người mà ngươi có thể lay động được sao?”
Khi hắn dùng nguyên thuật tam thập nhị trọng chống lại cái búa to kia, hắn cuối
cùng đã sử dụng “đạo phụ thêm”.
Tăng thêm cho kẻ địch chút gì đó, có thể đánh loạn một cách nghiêm trọng tiết
tấu vốn có của đối phương.
Thứ mà Minh Khánh Giới Thần lựa chọn là căn nguyên thần đài của Khương
Thành.
Cách kết hợp của bí pháp nguyên thuật vô cùng nghiêm ngặt, mỗi một tỉ lệ căn
nguyên đều không được phép sai sót.
Bởi vì nguyên nhân này, rất nhiều tiên nhân bây giờ khi cảm ngộ quy tắc đều sẽ
lựa chọn một môn nguyên thuật làm mục tiêu trong tương lai, sau đó tăng vài
môn quy tắc theo sự yêu cầu trước sau của nguyên thuật.
Trong chiến đấu, nếu tỉ lệ một căn nguyên nào đó đột nhiên tăng lên hay giảm
đi, vậy nguyên thuật sẽ bị tiêu tán mất đi hiệu quả.
Minh Khánh Giới Thần đã có hơi hối hận rồi, khi nguyên thuật lần đầu va chạm
với nhau, bản thân nên dùng thần đạo để quấy nhiễu đối phương mới phải.
Trước đó hắn không khai triển ra thần đạo cũng do đắn đo.
Còn bây giờ, hắn đã quyết định bằng bất cứ giá nào.
Nguyên thuật bách nhị thập trọng của ngươi chẳng phải rất lợi hại sao?
Ta trực tiếp phá bỏ nó, khiến nó phân tán trở về lại 120 đạo căn nguyên thần
đài, xem ngươi còn khoa trương được thế nào nữa.
Vì để dập tắt hoàn toàn cơ hội của Khương Thành, đạo phụ thêm của Minh
Khánh chuyển đổi thành không chỉ có một căn nguyên mà cả mười bảy căn
nguyên!
Cho dù ngươi có năng lực tùy cơ ứng biến mạnh hơn nữa, phản ứng có mạnh
hơn nữa, mười bảy nơi cùng lúc sai sót, ngươi cũng không thể nào nhanh chóng
đưa căn nguyên trở về lại quỹ đạo đúng được.
Khương Thành lập tức cảm nhận được sự thay đổi của căn nguyên.
Có mười bảy cường độ căng nguyên tự dưng được tăng cường, cường độ đã
tăng đến hơn năm mươi phần trăm.
Hắn suýt chút bật cười thành tiếng.
Minh Khánh Giới Thần này đang làm gì thế?
Giúp mình sao?
Những nguyê thuật khác quả thật cần sự kết hợp tuân thủ theo tỉ lệ của mỗi căn
nguyên.
Nhưng của bản thân đâu cần!
Nguyên thuật của hệ thống chỉ cần căn nguyên cùng đẳng cấp là được.
Mười bảy căn nguyên mà Minh Khánh tăng cường cho mình vốn chưa phá vỡ
giới hạn, nhưng vẫn là căn nguyên cấp bậc thần đài.
Chuyện này không những không phá hỏng được nguyên thuật của hệ thống,
ngược lại còn vì mười bảy căn nguyên kia tự dưng tăng cường, dẫn đến uy lực
của nguyên thuật bách nhị thập trong cùng theo đó mà mạnh lên.
Ầm!
Hai nguyên thuật lại lần nữa va vào nhau.
Nguyên thuật tam thập nhị trọng của Minh Khánh chỉ như giấy trát, bị thủng
trong chốc lát.
“Không thể nào…”
Hắn đã không biết đã ngớ ra lần thứ mấy rồi.
Chuyện này hoàn toàn không đúng!
Bản thân đã dùng thần đạo rồi, nguyên thuật của đối phương sao còn có thể tiếp
tục duy trì được?
Hơn nữa gần như còn trở nên mạnh hơn chút…
Trận chiến đấu kịch liệt không cho hắn quá nhiều cơ hội để suy nghĩ.
Cây búa khổng lồ màu xanh lại lần nữa công kích thánh giới của hắn.
Mà lực phá hoại lần này phải mạnh hơn hai lần trước đó cả bội.
Ầm!
Một tiếng vang động vang lên, thánh giới của Minh Khánh cuối cùng đã vỡ tan.
Thánh giới tan tác vỡ vụn biến mất khỏi hư không.
Tuy đây không phải là mất đi thánh giới mãi mãi, chỉ cần có thể khôi phục lại
trạng thái, tương lai vẫn có thể lại lần nữa tế ra thánh giới, nhưng Minh Khánh
đã không còn cơ hội nữa rồi.
Sự sụp đổ của thánh giới đã hình thành nên sự phản phệ đạo tâm của hắn, đến
cả ý thức cũng trở nên hỗn loạn.
Mà cơ hội như vậy sao Khương Thành có thể không nắm được chứ.
Hắn không hề do dự lóe đến gần trước mặt đối phương, thánh lực thứ hai
chuyển hóa thành lực trọc, ngay khoảnh khắc đầu tiên đã phá vỡ phòng ngự tiên
lực của hắn.
Đồng thời cũng phát động công kích thiên hồn, không phải vì để tiêu diệt
nguyên hồn, chỉ là vì để thêm mồi lửa vào trạng thái hoàn toàn rơi xuống đáy
vực sâu của Minh Khánh mà thôi.
Để kẻ địch này không còn bất cứ cách phòng ngự nào nữa.
Vút!
Ánh kiếm vừa lướt qua, cái đầu bay lên cao, Thành ca còn lịch sự nói một câu
“Cảm ơn ngươi”.
Minh Khánh lại bị trọng thương.
Thân là Giới Thần, đầu lìa khỏi xác cũng chưa thể chết.
Nhưng mất đi tiên thể rồi, thần hồn cũng không còn chỗ dựa vào.
Hồn hải của hắn giống như đổ về đồng thời bốn phương, nhanh chóng tản ra
khô cạn.
Thời khắc này, Minh Khánh cuối cùng đã có được trực giác tính mạng sắp
không thể bảo toàn được nữa.
Một nguyên hồn vụt ra khỏi hồn hải, muốn chạy thoát khỏi cái chết.
Chỉ cần chủ hồn có thể chạy trốn về, hắn vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu.
Nhưng mới vừa chạy ra đã bị một hồn điện xán lạn bao trùm lấy.
Một lực hút khó hiểu từ hồn điện tập kích sang, khiến nguyên hồn của hắn bị tê
dại rã rời.
“Không…”
Sau khi hắn thét lên tiếng thét thảm thiết cuối cùng, Khương Thành đã phát
động “Tịnh hồn từ độ kinh”.
Đây là tàn hồn của Giới Thần đấy!
Hắn rất lâu không tăng cấp lực thần hồn rồi, cuối cùng lại bắt đầu tăng vùn vụt
lại rồi.
Mà thần hồn thăng cấp có thể khiến việc hắn liên kết với căn nguyên trong
tương lai càng dễ dàng hơn.
Nhanh chóng thu thập chiến lợi phẩm, Khương Thành nhìn hai chiến trường
chỗ khác kia.
Đám người Trường Dương và Trường Kinh bị kết giới ngăn cách, cũng nhìn
không thấy tình huống bên trong.
Nhưng mà bốn đánh mười, tình huống chắc chắn không tốt được mấy.
Mà Ngộ Sơn đang đánh với Bích Nguyên Giới Thần lại chiếm thế thượng
phong rất ổn định.