ra.
Nhưng cùng với trọc khí của Trọc Ma rót vào càng ngày càng nhiều, đám mây
hình thành bởi trọc khí ở phía trên không hồn hải cũng là càng tích tụ càng dày.
Hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng không chịu được gánh nặng, lại một lần
nữa chìm xuống.
Mà thứ phá vỡ điểm giới hạn này, chính là con Trọc Ma tứ giai kia.
Trọc khí của nó gần như có thể so được với tổng số trên nghìn con Trọc Ma
khác.
Trong chốc lát đã đè sập đám mây trên không.
Chuyện này không phải là ngộ đạo Tiên Thụ không lợi hại, nó vẫn đang bận rộn
như cũ.
Chỉ là, trong cơ thể Khương Thành đã không thể chứa nổi nhiều trọc khí như
vậy nữa.
Hậu quả mang đến của thay đổi này là hậu quả mang tính huỷ diệt.
Khi tất cả trọc khí đồng thời chìm xuống, hồn hải của Khương Thành trong
nháy mắt đã bị thay đổi.
Nếu như nói ban đầu khi hắn bị trọc khí ăn mòn hồn hải, còn có quá trình thích
ứng, vậy lần này hoàn toàn chính là sấm sét đánh.
Không chỉ hơn nghìn con Trọc Ma của một trận này, ngay cả trọc khí của bảy
trăm Trọc Ma của trận trước đã đồng thời chìm xuống.
Điều này chẳng khác nào là hắn đã đồng thời gặp phải một kích liên thủ của hai
nhóm hơn một nghìn bảy trăm con Trọc Ma ở lúc này.
Có thể nghĩ mà biết được đó là hậu quả gì.
Hồn hải của hắn bị đóng băng trong nháy mắt, ý thức căn bản cũng không kịp
thốt một tiếng đã bị phai mờ.
Tối tăm mãi mãi cuốn đến.
Thậm chí hắn cũng đều không thể cảm nhận được quá trình Tiên lực trong cơ
thể mình bị phá huỷ đã rất dứt khoát chết đi.
Tiếng kêu bíp của hệ thống cuối cùng đã vang lên.
“Ting! Kí chủ bị giết, đang kiểm tra đo lường thực lực của kẻ địch, sắp xếp
phương án hồi sinh!”
Ngoại giới cùng lúc này, hơn ba trăm con Trọc Ma còn lại đồng thời mất đi mục
tiêu công kích.
Khương Thành đã chết rồi.
Mặc dù thân thể của hắn vẫn còn, nhưng ở trong mắt Trọc Ma, mục tiêu này
không khác gì cục đá trên mặt đất.
Bọn nó tự nhiên sẽ không ra tay với vật chết.
Thế là những Trọc Ma còn lại theo bản năng thay đổi mục tiêu công kích, nhào
về phía vật sống cách gần nhất.
Nếu như bảy người Lăng Hầu kia không chạy ra cướp công, không đến phía
trước đại quân làm màu, vậy thì hiện tại hơn ba trăm con Trọc Ma này có lẽ sẽ
công kích bốn quân đoàn phía sau.
Nhưng đám người Lăng Hầu đã cản ở phía trước.
Cho nên bọn họ đứng mũi chịu sào, đón tiếp đợt công kích đầu tiên.
Lăng Hầu vẫn còn đang dương dương đắc ý, tự cho rằng mưu đã thành.
Vừa ra tay về phía không khí trước mặt, vừa nhe nanh múa vuốt tạo dáng.
“Khương chủ soái, ngươi lại chống đỡ thêm một lát!”
“Ta sẽ giải cứu ngươi ra ngoài…”
Hắn còn cố ý vung kiếm về phía Trọc Ma rơi xuống ở nơi xa, làm đến giống
như đó là bị mình đánh rơi xuống.
Sáu tên nhị thế tổ khác kia cũng vô cùng “ra sức”.
Vừa cười toe toét vung vũ khí, vừa đắc chí ở đó.
“Che giấu lâu như vậy, lần này vì để giải cứu Khương chủ soái, không thể
không bại lộ thực lực thật sự rồi.”
“Ta sớm đã tự sáng tạo ra một môn thần thông đánh Trọc Ma từ xa, không ngờ
rằng hôm nay cuối cùng cũng dùng đến.”
Đang ba hoa, bóng đen che trời rợp đất đột nhiên bao phủ lấy bọn họ.
“Ta…”
“Không!”
“Sao Trọc Ma lại chạy đến công kích chúng ta rồi?”
Mọi người phía sau rất muốn châm trọc.
Vừa rồi không phải các ngươi xưng là rộng lượng chém giết Trọc Ma sao?
Nếu như các ngươi dũng mãnh như vậy, vậy tại sao Trọc Ma không thể đánh lại
các ngươi?
Trong bảy người, có ba tên Chí Tôn không kịp phát ra tiếng nào cả đã bị mấy
chục con Trọc Ma bao vây chôn vùi.
Bọn họ không có Thiên Hoang Bất Diệt Thể của Khương Thành, càng không có
ngộ đạo Tiên Thụ.
Trong khoảnh khắc bị bao vây thì đã bị trọc khí nồng đậm từng bước xâm
chiếm ngay tại chỗ.
Cho dù bề ngoài cơ thể và bên ngoài cơ thể của bọn họ đều đã có Thanh khí
Nguyên Thanh Tiên Dịch tạo thành, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.
Trọc Ma đã quá nhiều, chút Thanh khí đó chỉ là như muối bỏ biển.
Cứ trong nháy mắt như vậy, Thiên Lạc Quân đã ít đi ba tên tiên tướng.
“Không, không thể nào…”
Chuyện này không khớp với kịch bản!
Lăng Hầu bị doạ đến hồn bay phách tán ngay tại chỗ, lập tức quay người chật
vật trốn đi về phía sau.
Tuy nhiên đã muộn rồi.
Hắn mới là cảnh giới Đạo Tôn mà thôi.
Mà Trọc Ma tam giai lại là sự tồn tại có thể đối kháng chính diện với Đạo
Thánh.
Càng đừng nhắc đến lần này còn có Trọc Ma tứ giai.
Mới vừa bước ra một bước, hắn đã bị con Trọc Ma tứ giai đó một tay bóp lấy
cổ.
Ngay sau đó, trọc khí mạnh mẽ rót vào trong cơ thể của hắn.
“Cứu…”
Trước khi sắp chết, Lăng Hầu rất muốn kêu cứu mạng.
Nhưng hắn căn bản không kịp nói, thì đã mất đi một chút sức sống cuối cùng.
Một vài thống lĩnh và đội trưởng tâm phúc của Lăng Hầu phía sau ngược lại lại
xông lên theo bản năng.
Ở trong mắt bọn họ, đã chỉ còn hơn ba trăm Trọc Ma còn lại thôi, chưa chắc
không thể thắng.
Tuy nhiên suy nghĩ này rất nhanh đã trở thành trò cười ngây thơ.
Bọn họ vốn chưa từng đến tiền tuyến, căn bản không có linh nghiệm chiến đấu
với Trọc Ma, cũng không hiểu cách phối hợp.
Lúc này mấy nghìn người xông lên, hoàn toàn chính là dâng món ăn mà thôi.
Trên bầu trời lại lần nữa rơi xuống những cái bánh bao.
Chỉ có điều lần này thứ rơi xuống đều là một vài tâm phúc của Lăng Hầu trong
quân đoàn năm, sáu, bảy.
“Rút!”
Có một vài thống lĩnh vẫn coi như là tỉnh táo, cuối cùng đã nhìn ra Trọc Ma
đáng sợ cỡ nào.
Cứ tiếp tục xông lên, mấy trăm ngàn đại quân sẽ toàn quân bị diệt.
“Mau rút!”
Trên thực tế, cũng không cần bọn họ hạ lệnh.
Rất nhiều người của quân đoàn thứ năm, sáu, bảy vốn không có ý chí chiến đấu,
dự tính ban đầu chính là đi theo đến lấy chùa chiến lợi phẩm.
Hiện tại mắt thấy đã xảy ra chuyện, mình cũng rất có thể sẽ bị giết, làm gì còn
dám ở lại.
Mọi người la lên một tiếng, đại quân nhanh chóng quay đầu điên cuồng chạy
trốn về phía đường đến.
Cho dù là làm đào binh, cũng không hề tiếc nữa!
Mà đoàn quân thứ tám ở lại chỗ cũ, lại là đưa mắt nhìn nhau.
“Chúng ta nên làm sao?”
Nhánh quân đoàn đã từng nát nhất, ngược lại là không một ai chạy trốn.
“Lẽ nào Khương chủ soái đã xảy ra chuyện rồi?”
“Nói bậy, lão nhân gia hắn bách chiến bách thắng, sao có thể sẽ xảy ra chuyện
chứ?”
“Vậy chúng ta…”
Đám bảy người Lăng Hầu sớm đã chết đến không còn thừa lại chút cặn bã nào.
Hơn ba nghìn người vừa mới xông lên cũng đã sắp thương vong gần hết rồi.
Mọi người nhìn Trọc Ma nhe nanh múa vuốt, điên cuồng tàn sát kia, không khỏi
âm thầm nuốt một ngụm nước miếng.
Chiến đấu hay chạy trốn, đây là một lựa chọn khó khăn.
Mà lúc này, bóng dáng của Khương Thành đột nhiên lại lần nữa xuất hiện ở
phía trên Trọc Ma.
Đúng vậy, Thành ca đã sống lại.
Trong chốc lát trước, sau khi bị trọc khí kia áp đảo, tiếng kêu bíp của hệ thống
đã vang lên.
Hắn cũng rất tò mò, lần này hệ thống có thể giải quyết thế nào.
Hung thủ giết chết hắn là những Trọc Ma kia.
Cho dù hệ thống cho hắn một con át chủ bài giết chết toàn trường trong nháy
mắt, giết chết đám Trọc Ma còn lại kia trong nháy mắt cũng chẳng thấm vô đâu.
Trọc khí trong cơ thể hắn vẫn còn ở đó như cũ.
Sau khi giết những Trọc Ma kia, hắn vẫn phải chết.
“Ting! Vân mạch và đạo ngộ Tiên Thụ trong cơ thể kí chủ hình thành kết nối.”
Nghe thấy phương án giải quyết này, Khương Thành đầu óc mù mịt.
Vân mạch là một kinh mạch rất bình thường, mỗi tu sĩ nhân tộc đều có, hắn
đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Đến cảnh giới này của Khương Thành, Tiên lực không nhất định phải đi theo
kinh mạch mới có thể vận chuyển, ý nghĩa cũng không lớn như vậy nữa.
Cho dù không có kinh mạch, hắn cũng có thể dễ dàng điều động Tiên lực trong
cơ thể để công kích phòng ngự.
Vân mạch và đạo ngộ Tiên Thụ hình thành liên kết là ý gì?
Điều này và giải quyết tình cảnh khó khăn trước mắt có liên quan gì sao?
Sau khi hắn sống lại, cuối cùng đã hiểu rõ dụng ý của hệ thống.
Sau khi vân mạch kia và ngộ đạo Tiên Thụ hình thành liên kết, trọc khí ở khắp
nơi trong cơ thể và hồn hải nhanh chóng đã chảy về phía ngộ đạo Tiên Thụ.