Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy hắn còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy, đương nhiên là Thu Vũ

Tuyền tức giận mức đến khao khát muốn xé xác ai đó ngay lúc này.

Nhưng ngay sau đó, nàng lập tức ý thức được một chuyện không thể nào tưởng

tượng nổi.

“Ngươi lại có thể mua chuộc được Đại chủ quan ở đây sao?”

“Ừ hứ.” Thành Ca to gan lớn mật thừa nhận.

“Ngươi, sao ngươi có thể làm ra được chuyện như vậy chứ?”

Thành thật mà nói, cái này so với việc thi vào Thượng Đình như bình thường

còn khó có thể tin nữa?

Nhưng Đại chủ quan là một vị Chí Tôn đó!

Hơn nữa còn là Tiên quan thất phẩm chính thức của Thiên Cung.

Người như thế làm sao có thể dễ dàng bị mua chuộc như vậy được?

Giọng nói không thể tin nổi này của nàng khiến cho trong lòng Thành Ca cảm

thấy âm thầm thoải mái.

Để đả kích “Tiên Mẫu chuyển thế” kiêu ngạo một chút, hắn cố ý nói: “Mới chỉ

là Đại chủ quan thì coi là cái gì, chỉ cần ta muốn, Thiên Đế cũng sẽ mở ra một

con đường cho ta.”

Năm đó Tiên Mẫu đã tự mình lựa chọn mười Thiên Đế để duy trì trật tự của

Thiên Đạo.

Ta lại đang đứng ở trước mặt chuyển thế của ngươi, làm nhão nhoét cái trật tự

này.

Có tức giận hay không?

Suýt chút nữa Thu Vũ Tuyền đã bị hắn làm cho nghẹn chết.

Kìm nén một hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể bực bội trách móc một câu không có

chút lực sát thương nào.

“Ngươi, ngươi đúng thật là không biết xấu hổ!”

Nàng có ý muốn vạch trần sự mờ àm này ngay tại đây.

Nhưng khi suy nghĩ một chút thì lập tức lại từ bỏ đi ý định này.

Nàng còn chưa ngu ngốc.

Vạch trần thằng cha hèn hạ này, đồng thời cũng sẽ đắc tội với Đại chủ quan đó!

Tương lai làm thế nào hòa nhập được ở Gia Vương đạo trường nữa?

Mình mới là Đế Cảnh ngũ trọng, không chừng sau đó sẽ phải chết một cách

không rõ ràng.

Chỉ có thể cắn hàm răng và nuốt máu vào, trong lòng đang tính toán nhất định

sau này phải gỡ hòa.

Cứ như vậy, tiếp theo dưới sự hướng dẫn của chính Đại chủ quan Quý Thương,

hai người đi tới Thượng Đình.

Vừa mới đưa hai người bọn họ dàn xếp xuống dưới xong, Quý Thương lập tức

muốn “trốn thoát” khỏi hiện trường.

Hắn cũng không muốn tiếp tục ở cùng với tên điên ngu ngốc Khương Thành

này nữa, để tránh bị hắn làm liên lụy đến.

Lão đầu này ngẫm nghĩ tiếp theo sẽ bế tử quan, không gặp ai cả.

Nhưng hắn vừa mới xoay người thì Thành Ca đã lập tức đuổi theo.

“A chờ một chút, Đại chủ quan, ta còn có chút việc muốn xin ngươi chỉ bảo.”

Ở ngay trước mặt Thu Vũ Tuyền, Quý Thương còn phải giả vờ giả vịt.

Chỉ có thể ra vẻ đứng đắn uy nghiêm vuốt chòm râu dài.

“Khương đạo hữu muốn được chỉ bảo cái gì?”

Hắn còn không biết việc mình phối hợp ăn gian đã sớm bị Thành Ca tiết lộ, vị

Đại chủ quan này ở trong suy nghĩ của Thu Vũ Tuyền đã không còn hình tượng

đáng để nói nữa rồi.

“Là như vậy, ta muốn hỏi là lúc nào ta có thể trở thành Tiên quan?”

Nhìn thấy dáng vẻ của những Tiên quan này, hứng thú của Khương Thành càng

lúc lại càng lớn rồi, quyết định cũng sắm cho mình một bộ.

Phụt!

Thu Vũ Tuyền ở bên cạnh buồn rầu không vui suýt chút nữa đã bị những lời này

làm cho bật cười thành tiếng.

Ngươi cho rằng Tiên quan là cái gì chứ?

Đi vào là sẽ lập tức phân phát cho ngươi sao?

Còn nói đương nhiên như vậy.

Quý Thương cũng bị hắn đánh bại.

“Cái này, sợ rằng rất khó.”

“Không phải nói vào Thượng Đình thì cũng đã coi như như là một nửa Tiên

quan rồi hay sao?”

“Nói như vậy thì cũng không sai, nhưng chủ yếu vẫn là phải xem biểu hiện đã.”

“Ngươi là lão đại ở đây, biểu hiện của ta còn không phải chỉ là một câu nói của

ngươi…”

“Ngươi đang nói cái gì đấy?”

Quý Thương vội vàng cắt ngang lời hắn.

Ở đây còn có người ngoài, loại quan hệ hèn hạ như thế này, ngươi có thể đừng

có đặt lên trên mặt bàn mà công khai nói ra hay không?

Hắn đổi thành truyền âm: “Muốn trở thành Tiên quan thì ngươi phải được Thiên

Cung công nhận, thông qua sự đánh giá của bọn họ thì mới được. Cái này ta

cũng không thể can thiệp vào được, vốn dĩ không giúp ngươi được.”

Nói xong hắn kín đáo đưa một viên Ngọc Phù cho Thành Ca.

“Cái này có thể hiện chấm điểm chi tiết, ngươi có thể từ từ xem.”

“Sao lại còn có đánh giá nữa?”

Thành Ca nhận lấy Ngọc Phù lúc tâm trạng đang vô cùng không tốt, thậm chí

còn chẳng muốn liếc mắt nhìn.

Dựa vago địa vị của một nhân vật chính như hắn, người nào xứng đáng để đánh

giá hắn chứ?

Hắn cảm giác giá trị con người mình cũng sắp rơi xuống theo từng lần đánh giá

rồi.

“Tiêu chuẩn của Thiên Cung chính là nghiêm khắc như này đấy, nếu không tại

sao đến bây giờ mà có nhiều Thiên Tôn vẫn không lên nỗi Tiên quan như vậy?

Quý Thương nói tới đây, còn không nhịn được ưỡn lồng ngực, giống như hắn có

thể lên làm Tiên quan thất phẩm dường như là vô cùng giỏi.

“Được rồi được rồi, ngươi cũng chỉ có chút thành tựu, thời điểm quan trọng lại

không được việc.”

Trong lòng Quý Thương đang tự nhủ nếu như không phải tương lai ngươi là

Băng Thần, bây giờ ta sẽ lập tức đuổi ngươi ra ngoài.

Một người ngay cả Thiên Tâm cũng không có mà vẫn còn nói chuyện chảnh

như vậy.

Ngay sau đó hắn lập tức thấy Khương Thành ở đối diện đang xoa xoa ngón tay.

“Sao nào?”

“Tài nguyên đạo khí và đan dược gì đó của ta đâu rồi? Không phải nói Thượng

Đình cái gì cũng có sao?”

Đây mới là nguyên nhân mà Thành Ca quyết liệt yêu cầu gia nhập vào Thượng

Đình.

Có lợi ích thì ngu gì mà không chiếm lấy chứ!

“Ngươi!”

Quý Thương suy nghĩ một lúc, dù sao những thứ này cũng không phải từ mình

mà ra, mà là gánh nặng của Thiên Cung, ngược lại cũng không có gì đáng tức

giận.

“Vậy phải chờ thân phận Thượng Đình của ngươi chuẩn bị được báo cáo lên,

sau đó đợi phía trên phát cho.”

“Vậy phải đợi bao lâu nữa chứ?” Suy nghĩ của Thành Ca có chút bất mãn.

“Làm sao ta biết được?”

Quý Thương đã không còn muốn nói chuyện với người này nữa.

“Dù sao ngươi cũng yên phận ở đây một chút, coi như giữ thể diện cho ta, ngàn

vạn lần đừng có gây ầm ĩ thiêu thân cái gì nữa.”

Nói xong, hắn không còn dừng lại nữa, rời đi như chạy trốn khỏi nơi này.

Vốn dĩ Thành Ca còn muốn hỏi tình hình của Băng Cực Thiên Tôn và đám

người Cung Tình nữa, nhưng mà nhìn thấy Quý Thương cũng có thể lăn lộn

được thành như vậy, có lẽ những người khác cũng chẳng kém bao nhiêu.

Đang định tiến vào động phủ xa hoa của mình, bỗng nhiên có một đóa Tường

Vân bay đến phía bên ngoài.

Ở trên Tường Vân có bốn người đang đứng sừng sững trên đó như vậy.

Trong bốn người này, có một người mới nhìn qua còn có vẻ già dặn hơn so với

Quý Thương, tu vi ở Đế Cảnh cửu trọng.

Còn có hai người trẻ tuổi một nam một nữ, người nữ tu vi đã đến Thiên Tôn,

người nam mới là Đế Cảnh thất trọng.

Còn ở giữa kia là một người đàn ông tên là Ngọc Quan, lại còn là Đế Cảnh bát

trọng giống như Thành Ca.

Bốn người hạ xuống một đám mây, người đàn ông Ngọc Quan kia lập tức lên

tiếng: “Hai người các ngươi là hôm nay vừa mới được chọn vào Thượng Đình

sao?”

“Không sai.”

Khương Thành gật đầu, tràn đầy hào hứng hỏi ngược lại: “Các ngươi đến để

chúc mừng ta đấy sao?”

Người đàn ông Ngọc Quan kia có hơi sững sờ, ba người ở phía sau cũng ngơ

ngác nhìn nhau.

Đến nỗi vốn dĩ là đã chuẩn bị lời thoại thật tốt, cũng lại quên mất phải tiếp tục

như thế nào.

Vẫn là tên lão giả Đế Cảnh cửu trọng dẫn đầu đang ở phía sau kia đứng lên.

“Bọn ta cũng là tiên nhân Thượng Đình!”

Hắn giơ tay vẫy tay áo chỉ về hướng người trẻ tuổi Ngọc Quan: “Vị này là Văn

Nhân Tư Hải, cháu ruột của Văn Nhân Đạo Tôn, các ngươi còn không mau làm

lễ ra mắt?”

Thấy đối phương không phải là tới chúc mừng mình, Khương Thành cũng

chẳng có hứng thú gì đối với bọn họ.

“Văn Nhân Đạo Tôn là ai?”

Hai người trẻ tuổi nam nữ còn lại lạnh lùng quát lên: “Thậm chí ngay cả Văn

Nhân Đạo Tôn ngươi cũng không biết sao?”

“Đây chính là một vị đầu sỏ quyền lực nhất một phương ở Thiên Cung, ánh mắt

phát ra ánh sáng!”

Thành Ca bừng tỉnh hiểu ra, khó trách Thiên Tôn và Tôn Giả xoay quanh phía

sau mông của Đế Cảnh bát trọng này.

Thì ra là nhị thế tổ chân chính.

Hắn cười híp mắt nhìn về phía người trẻ tuổi có sắc mặt kiêu ngạo kia, tò mò

hỏi: “Ngươi cũng ăn gian dùng quan hệ để tiến vào đây sao? Chẳng lẽ là đi vào

để lấy tiếng? Hân hạnh được gặp mặt! Hân hạnh được gặp mặt!”

Lời vừa mới nói ra, ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng không biết nên than phiền từ

góc độ nào nữa.

Sắc mặt của ba người ở phía sau lại càng thay đổi rõ rệt.

“To gan!”

“Láo xược!”

“Vậy mà lại dám bôi nhọ Văn Nhân công tử đại gia, ngươi đáng bị tội gì đây?”

Mà sắc mặt của Văn Nhân Tư Hải ở trước mặt cũng âm u trầm xuống.

Hắn sâu xa liếc nhìn Khương Thành một cái, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi rút

khỏi Gia Vương đạo trường vẫn còn kịp đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK