biểu cảm.
Giống như chỉ là đang đóng băng một con kiến.
“Người cứ ở trong đó làm lạnh một chút đi.”
Nói xong câu này, nàng khoanh chân ngồi, tự tu luyện.
Bị huyền văn của nàng đóng băng, một cái Cực Huyền cảnh cơ bản không ngăn
được, sức lạnh sẽ trực tiếp tấn công vào những chỗ sâu trong cơ thể.
Quá trình này vô cùng đau đớn, có thể nói là sống không bằng chết.
Sau khi xong e rằng còn phải điều trị an dưỡng một khoảng thời gian, mới có
thể dần dần hồi phục trở lại.
Mà nếu như là thời gian đóng băng quá dài, thậm chí sẽ tạo thành tổn thương
không thể lành.
Trước khi đi, Băng Linh điện chủ đã dặn dò đừng tổn thương thật đến Khương
hiền giả, dù sao cũng là đệ nhất thiên tài trong lịch sử Bạch Huyền tộc.
Lê Hàn Ngọc tính toán trong vòng ba ngày có lẽ vẫn có thể chữa trị được, thế là
bèn quyết định đóng băng Thành ca ba ngày.
Phong cách của nàng chính là như vậy, cho dù cái gai như thế nào, bắt đầu cứ
giẫm đạp lên những cái gai của ngươi trước.
Hơn nữa sẽ mấy lần liên tiếp, cho đến khi đối phương bị giẫm đến kinh hồn bạt
vía, tâm can sụp đổ, trở nên hoàn toàn ngoan ngoãn nghe lời.
Căn bản sẽ không lãng phí nước bọt giảng đạo lý, càng không muốn dựa vào cái
gì mà đạo đức thu phục lòng người từ từ dạy dỗ cảm hóa.
Bên phía Băng Linh điện chủ, phần lớn mọi người đều từng bị nàng chỉnh đốn
như vậy.
Bây giờ nhìn thấy nàng đến thở cũng không dám thở mạnh, còn đáng sợ hơn khi
gặp Băng Linh điện chủ.
Nơi xa xôi, Thành ca trong tĩnh phòng nhìn bên này một cái, vẻ mặt buồn cười
lắc lắc đầu.
Sau đó hắn tiếp tục đổi một chút Bí Không Thánh Sa, tiếp tục luyện hóa.
Lê Hàn Ngọc chỉ là Địa Huyền cảnh cửu trọng, cứ cho là một trăm nàng cộng
lại cũng không đủ đánh.
Thành ca không hề thích bị ngược đãi, đương nhiên sẽ không cố ý để nàng đóng
băng mấy ngày.
Vốn định đánh ngã nàng, có điều như thế sau này giải thích với thần điện rất
phiền phức, làm lỡ dở đại nghiệp Phụ Linh.
Hơn nữa ngộ nhỡ muội muội này bị bản thân đánh quá tay, tâm tư bị suy sụp
chạy về, lại đổi một tên nam hộ vệ qua đây thì không có gì thú vị nữa.
Thế là lần này mới dùng tiên pháp huyễn thuật, nhẹ nhàng lừa nàng.
Lê Hàn Ngọc không hề biết mình đã đóng băng một cái vỏ rỗng.
Sau ba ngày, nàng dừng việc tu luyện, gỡ bỏ huyền văn trói buộc.
Lớp băng tan ra, quả thật là đến một vết tích của nước cũng không sót lại.
Một làn khói nhẹ nhẹ nhàng kéo lên, sau đó biến mất vô hình.
Còn trong suy nghĩ của nàng, một Khương hiền giả bị đóng băng đến nỗi mặt
mày trắng bệch thảm hại không chịu được, thậm chí còn hôn mê, căn bản không
còn bóng dáng.
Lê Hàn Ngọc đột nhiên ngẩng đầu, liếc nhìn khắp nơi quanh đại điện, lần đầu
tiên cảm thấy kinh ngạc.
Người đi đâu rồi?
Bị đóng băng đến mất hồn bay phách tán, không chừa lại một mảnh vụn nào?
Không thể nào!
Trừ khi đối phương không phải là người bình thường tu luyện, nếu không huyền
văn băng của nàng không thể nào làm được chuyện này, huống hồ trước đó
nàng cũng không dùng lực.
Nàng bay nhanh vòng quanh khắp trong ngoài Hiền Giả cung tìm một vòng,
nàng vẫn không thể phát hiện bóng dáng của Khương Thành.
Một ý nghĩ không tốt thoáng hiện lên trong đầu nàng.
Lẽ nào sau khi mình đóng băng hắn, có đấng đại năng siêu cấp thậm chí tà ma
dị giới âm thầm ra tay, bắt hắn từ trong lớp băng đi rồi?
Nếu như là như vậy, vậy chẳng phải bản thân là tội nhân của cả một Bạch
Huyền tộc rồi sao.
Người này tư chất tuyệt đỉnh, được đại điện chủ xem như hy vọng phất lên của
bộ tộc, lại bị mình làm mất rồi.
“Không thể nào có người mạnh như vậy.”
Nàng đột nhiên nhớ ra, còn có một nơi chưa kiểm tra.
Thế là vội vàng xông vào tĩnh phòng tu luyện ở trong nhất.
Còn chưa kịp mở cửa chính ra, cánh cửa đó đã tự mở ra rồi.
Thành ca ở bên trong vừa hoàn thành trọng luyện hóa thứ sáu của huyền văn,
đang định đến Giáng Linh đại điện một chuyến.
Hai người chạm mặt, bầu không khí lập tức có chút kỳ lạ.
Phản ứng đầu tiên của Lê Hàn Ngọc, có khi nào người này là cao thủ siêu cấp
ẩn giật không.
Có thể thần không biết quỷ không hay thoát thân từ trong huyền văn băng
phong kia của mình, đây là thực lực ở đẳng cấp nào chứ?
Nhưng rất tiếc, sau đó nàng phủ định cái suy đoán đúng đắn này.
Bởi vì cảnh giới của Khương hiền giả liếc qua đã thấy, chính là Cực Huyền
cảnh nhất trọng, không hề có chút sai sót nào.
Hơn nữa khoảng thời gian trước vừa mới đột phá Phụ Linh Phàm Huyền cảnh,
đây là tất cả những gì mà điện chủ từng chứng kiến.
Giữa Cực Huyền cảnh nhất trọng và Địa Huyền cảnh cửu trọng này của nàng
còn cách Động Huyền cảnh, Minh Huyền cảnh nữa.
Sự chênh lệch giữa hai bên, giống như người lớn và trẻ nhỏ.
Một tên Cực Huyền cảnh cho dù có con át chủ bài đặc biệt gì, cũng không thể
giở trò gì dưới con mắt của nàng.
Sự nghi ngờ mãnh liệt khiến nàng rất muốn hỏi, sao mà ngươi làm được vậy?
Nhưng sự kiêu ngạo bên trong không cho phép nàng hỏi.
Nàng là đến “quản giáo” người này, sao có thể “thỉnh giáo” đối phương được?
Thế là, hai người cứ như thế mà cứng miệng.
Vẫn là Thành ca phá tan sự im lặng trước.
“Tượng băng của ngươi chơi cũng rất thú vị đó.”
Chơi với tượng băng?
Thú vị?
Đối mặt với thủ đoạn của Lê Hàn Ngọc, có người cầu xin tha thứ, có người chửi
mắng, duy chỉ không có xem là trò chơi như vậy thôi.
Dường như điều này khiến nàng cảm thấy vô cùng nhục nhã!
Nàng nghiêm túc dùng nhiều sức lực như vậy, kết quả người khác muốn làm gì
vẫn làm cái đó, bản thân giống như đối diện với không khí?
“Ta phải ra ngoài một chuyến, muốn đi cùng hay là ở lại, tùy ngươi.”
Thành ca tự nói xong thì muốn đi ra ngoài.
Cả đời Lê Hàn Ngọc cũng chưa từng bị người khác coi thường như vậy.
Rõ ràng hắn đang gây hấn với nàng!
Đôi mắt xinh đẹp lóe lên sương mù.
Nàng không vô cảm nói: “Không phải ngươi là thích nơi này sao, vậy thì cứ
ngoan ngoãn ở đây đi!”
Tiếng nói còn chưa dứt, tĩnh phòng trong chớp mắt liền biến thành vết nứt trên
tảng băng.
Vô số những tảng băng sinh trưởng khắp nơi, rất nhanh đã ngăn cách Thành ca
ở bên trong.
Ngay sau đó, nàng lại sắp xếp lớp băng dày mấy trượng ở bên ngoài.
Sau cùng, còn nhanh chóng bày ra ngăn cách và cấm chế báo động.
Trong tình huống này, cho dù đánh vỡ lớp băng từ bên ngoài, hay là giãy dụa
thoát ra từ bên trong, đều sẽ kinh động nàng.
Nàng vẫn không tin, tên tiểu tử này còn có thể bay ra khỏi lòng bàn tay mình.
“Vẫn chưa có người mà ta không trị được!”
Nói xong, nàng bay lên bên trên tầng băng đó, khoanh chân ngồi, lại một lần
nữa tu luyện.
Sức sát thương trực tiếp của vết nứt trên tảng băng đó, lại không hề lớn như lần
đóng băng vừa nãy.
Nhưng ở bên trong cũng chắc chắn là không hề dễ chịu, đồng thời cũng luôn bị
hàn lực huyền văn của nàng tấn công.
Lần trước có năm tên hộ vệ bị nàng dùng thủ đoạn tương tự nhốt mười ngày
liền, sau khi thả ra, toàn bộ đều khóc lóc ỉ ôi quỳ xuống cầu xin nàng khai ân.
Lần này, nàng quyết định nhốt Khương Hiền giả giam giữ 15 ngày.
Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, người này nàng nhất định phải thu phục
được.
Như vậy sau này mới có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời cố gắng tu luyện,
không thể các vị điện chủ thất vọng.
Bên trong vết nứt, Khương chưởng môn bị vô số những tảng băng ngổn ngang
treo ở không trung vẻ mặt cạn lời.
Nữ nhân này ở bên ngoài làm gì, hắn ‘nhìn’ rõ như lòng bàn tay.
“Muội muội đúng là tràn trề tự tin thật đấy, ca cũng không nhẫn tâm đánh nàng
rồi!”
Hắn phóng thích một chút tiên lực, lớp băng xung quanh đã hoàn toàn tan ra.
Sau đó hắn móc ra Loạn Trận lệnh, cấm chế bên ngoài lập tức bị lừa.
Tiếp theo đó, hắn mở kỹ năng dịch chuyển của hệ thống.
Sau một cái nháy mắt, đã thần không biết quỷ không hay dịch chuyển đến
Giáng Linh đại điện.
“Ấy, đại hiền giả, ngươi lại đến rồi sao!”
Đám chấp sự và hộ vệ trưởng của Giáng Linh Đại điện chủ cũng không biết
chuyện bên phía Hiền Giả cung, vẫn chào đón đi vào như trước đây