Cuối cùng Nhạc Gia Đạo Tôn chỉ kịp nói ra một chữ này.
Sau đó với ánh mắt vô cùng hoảng sợ, hắn đã lập tức bị thế giới kiếm đạo cứ thế
mà nuối chửng.
Vốn dĩ sau khi thế giới kiếm đạo chỉnh hợp xong thì phóng ra gấp mấy lần.
Uy lực của thế giới kiếm đạo thập tam trọng đã không còn đơn giản là gấp mười
mấy lần như vậy nữa rồi.
Chỗ này không phải là Đế Kiếm Tinh, đối thủ có thể điều động pháp cảnh, cũng
có thể điều động được những căn nguyên khác, thực lực không hề bị ràng buộc
một chút nào.
Nhưng ngược lại, uy năng thế giới kiếm đạo của Khương Thành vẫn có thể
hoàn toàn phát ra giống như trước.
Hắn có thể thêm vào Pháp Tắc không gian, cũng có thể điều động được những
căn nguyên khác.
Một kiếm này chém xuống đã làm cho toàn bộ không gian Khiêu chiến giống
như đã trải qua một quá trình từ khi được tạo ra cho đến khi bị hủy diệt.
Khoảnh khắc vô cùng ngắn ngủi nhưng lại ầm ầm như sóng vỗ, vô cùng rực rỡ.
Nhưng đây chỉ là góc nhìn của người ngoài cuộc thôi.
Còn những người trong đó đều có thể cảm nhận được sát khí lúc nào cũng tràn
ngập ở khắp mọi nơi.
Trong nháy mắt đã mang theo khí thế nghiền nát không thể nào địch nổi, phát
động vô số đợt tấn công luân phiên nhằm vào mục tiêu phá hủy được toàn bộ kẻ
địch.
Ở dưới chu kỳ tấn công gần như đang sinh sôi không ngừng của thế giới kiếm
đạo, thật ra Nhạc Gia Đạo Tôn đã bị đánh cho sụp đổ vào khoảng đợt công kích
luân phiên thứ bảy rồi.
Lần công kích luân phiên thứ ba mươi hắn đã ngã xuống.
Còn vô số những lần luân phiên công kích ở phía sau đó hoàn toàn cũng chỉ là ở
cái xác cứng mà thôi.
Lúc mà tất cả mọi thứ đều kết thúc thì Nhạc Gia Đạo Tôn đã biến mất từ lâu.
Cho dù là tiên thể hay ý niệm thần hồn của hắn, tất cả cũng đã bị trống rỗng
hoàn toàn dưới đòn tấn công vừa rồi, không để lại một chút dấu vết nào.
Thậm chí ngay cả đạo giáp lục giai cũng đã mất đi tiên lực quán chú, đã biến
thành rách nát trăm nghìn lỗ hổng, không còn bất cứ giá trị nào nữa.
Điều này làm cho Thành Ca vô cùng nhức nhối.
Một cú đánh tình cảm kia đã dùng sức quá mạnh rồi, đã làm hủy diệt luôn cả
chiến lợi phẩm.
Mà mọi người ở bên rìa cũng đã tự động rơi vào bên trong trạng thái đứng ngây
người ra như phỗng.
Rất lâu sau cũng không thể nào khôi phục được tinh thần.
Sau một hồi lâu, một câu hỏi mới dần dần hiện lên ở trong đầu mọi người – vừa
rồi là cái gì vậy?”
Gần như tất cả mọi người chạy đến sự kiện lần đó của Đế Kiếm Tinh đều là
kiếm tâm và kiếm đạo, 90% có mặt ở đó cũng đều là kiếm tu.
Hơn nữa còn có Thần Quân trấn giữ, thế nên tất cả mọi người đều có thể phân
biệt được hàng.
Nhưng cuộc so đấu của hai môn phái ở Đoạn Dương Đạo này có rất nhiều
người vốn dĩ cũng không phải là kiếm tu.
Dù là kiếm tu thì cũng có một bộ phận rất lớn vốn dĩ còn chưa bao giờ chạm
đến được tới cấp độ kiếm đạo kia.
Mà những người bước chân vào lĩnh vực đó thường thường cũng chỉ là những
kiếm đạo tam hoặc năm trọng…
Bọn họ cũng đều hoàn toàn không thể tin được, vừa rồi cái đó cũng là ý cảnh
kiếm đạo sao?
“Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy chứ?”
Sau khi những người có mặt ở bên trong dần khôi phục lại sự sôi nổi, các
trưởng lão và đệ tử ở Vô Định Cung bên này cũng đã nhanh chóng bùng nổ rồi.
“Không phải Nhạc Gia Đạo Tôn chiếm ưu thế hơn sao?”
“Đúng vậy, làm sao đột nhiên hắn lại bị giết được chứ?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Nhát kiếm cuối cùng kia là tình huống như thế nào vậy?”
“Có lẽ là Nhạc Gia Đạo Tôn còn sống chứ? Nhất định là hắn vẫn còn sống!”
Phần lớn người trong số bọn họ đều hòa toàn nhìn không hiểu được nhát kiếm
vừa rồi là ý cảnh kiếm đạo thập tam trọng.
Còn một số lượng nhỏ nhìn thấy hiểu được thì lúc này vẫn còn đang bị chấn
động.
Chí Diên Đạo Tôn, Ngạo Kiêu Đạo Tôn và Ngân Thuyên Đạo Tôn đều sử dụng
kiếm.
Ý cảnh kiếm đạo của ba người theo thứ tự là ngũ trọng, lục trọng và bát trọng.
Thế nên bây giờ ánh mắt mà mà ba người bọn họ nhìn Thành Ca giống như là
đang nhìn một tên yêu quái vậy.
Vừa rồi rốt cuộc là ý cảnh kiếm đạo bao nhiêu trọng chứ?
Nếu như tính toán không sai thì có lẽ là thập tam trọng sao?
Nhưng điều này làm sao có thể được chứ?
Đừng nói đến việc Khương Thành chỉ là một Thiên Tôn, cho dù hắn có là Đạo
Tôn thì cũng khó có thể làm cho người khác tin được.
Dù sao thì trong Đạo Thánh, kiếm tu có thể đạt tới cấp độ này cũng là vô cùng
quý hiếm khó mà có được.
Trong đầu bọn họ lúc này đều đang hoài nghi về cuộc đời.
Còn phản ứng của Ma Ngộ tông ở bên này lại không hề giống như vậy.
Khương Thành chiến thắng, điều này thể hiện Ma Ngộ tông cũng vừa thắng
được một trận rồi.
Thế mà trận này người bị giết chết lại là Đạo Tôn đó!
Sau khi đội múa hát riêng biệt của Ma Ngộ tỉnh táo lại thì nhanh chóng bắt đầu
thao luyện, làm cho không khí trở nên vô cùng náo nhiệt.
Còn những người khác cũng đang xôn xao reo hò, trút bỏ những cảm xúc vô
cùng chấn động ở trong lòng.
“Trời ạ, vị Khương chưởng môn đó lại có thể mạnh mẽ đến vậy sao?”
“Thấy Thiên Tôn ra sân, vốn dĩ còn tưởng rằng có thể đánh bại được Thiên Tôn
cũng đã là quá tuyệt vời rồi, thế mà kết quả ngay cả Đạo Tôn cũng bị hạ gục rồi
sao?”
“Chú ý, là đánh chết! Không phải là đánh bại đâu!”
“Đúng đấy, cảnh tượng có thể giết sạch Đạo Tôn trong khiêu chiến như này lại
cực kỳ hiếm thấy đó.”
“Coi như cuối cùng ta cũng có thể hiểu được tại sao Lâm Tịnh chưởng môn lại
tin tưởng hắn như vậy rồi.”
“Đó là thần tiên gì vậy?”
“Người này vẫn còn được coi là Thiên Tôn sao?”
“Chẳng lẽ hắn là Đạo Tôn đóng giả sao?”
“Lần này không chừng chúng ta thật sự có hi vọng giành chiến thắng rồi.”
“Chưởng môn sáng suốt oai phong!”
Giờ khắc này, Ma Ngộ tông đã chìm vào trong cuộc chè chén say sưa rồi.
Hôm nay trước lúc khiêu chiến bắt đầu, bọn họ còn chìm đắm vào trong tâm
trạng sa sút như trên nấm mồ, mỗi một người đều giống như là cha mẹ chết vậy.
Không một ai cho rằng cuộc khiên chiến hôm nay còn có thể có một chút hy
vọng chiến thắng nào cả.
Bọn họ cũng cực kỳ khinh thường đối với việc liên tiếp mấy ngày nay Lâm
Tịnh Đạo Tôn hoàn toàn rất tôn sùng Khương chưởng môn.
Vốn dĩ không cho rằng Thiên Tôn có thể làm ra được trò trống gì ở trong cuộc
khiêu chiến này.
Nếu như không phải là Lâm Tịnh Đạo Tôn chèn ép đến cực đỉnh, Thiên Tôn sẽ
hoàn toàn không có cơ hội được ra sân ở trong cuộc khiêu chiến môn phái ở đây
được chứ?
Kết quả bây giờ…
Coi như là tập thể bọn họ đã bị đánh một phát vào mặt.
Nhưng mà cái mặt này đánh rất thoải mái, bọn họ còn khao khát được đánh
thêm nhiều hơn mấy cái nữa.
Sau khi reo hò đến tột độ thì cũng đã có một vài câu hỏi nổi lên trong đầu của
bọn hắn.
Vừa rồi là thắng như thế nào vậy?
Vì thế, một đám trưởng lão và đệ tử xôn xao phỏng vấn chuyên gia Phạm Lôi
Đạo Tôn vừa rồi mới nổi lên.
“Vừa rồi không phải ngươi nói việc Khương chưởng môn thua cuộc là không
còn nghi ngờ gì nữa hay sao?”
“Đúng vậy, không phải ngươi nói ở dưới Đạo Tôn thì tất cả đều là con kiến hôi,
hoàn toàn không thể so sánh hay sao?”
“Pháp Tắc không gian vừa mới xuất hiện thì Thiên Tôn sẽ không thể nào ngăn
cản được, vậy vừa nãy là chuyện gì mới xảy ra?”
Phạm Lôi Đạo Tôn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng thái độ của mọi
người đối với mình đã hoàn toàn thay đổi.
Trước đó mỗi một câu nói của bọn họ đều sẽ thêm “Phạm Lôi tiền bối” vào để
gọi, hơn nữa tất cả mọi lần đều gọi tôn trọng chứ không phải chỉ là “ngươi”.
Chết tiệt, sau khi tiểu tử kia giết chết một Đạo Tôn thì ta lập tức không còn
đáng giá nữa sao?
Từ Tiểu Điềm Diềm xuống cấp thành Ngưu phu nhân rồi?
Đám ngươi các người cũng quá là chân thật rồi nhỉ?
Nhưng bị nhiều người chất vấn như vậy, Phạm Lôi có cảm giác không những
tầm quan trọng của mình, mà ngay cả uy quyền của mình cũng theo đó mà giảm
sút.
Nếu như không giải thích vài ba câu thì có thể bọn họ sẽ cảm thấy mình thực sự
là một vị Đạo Tôn chả ra gì, không có hiểu biết chó má gì đối với “cấp độ Đạo
Tôn”.
“Khụ, ta cũng không ngờ là Pháp Tắc không gian của hắn có thể vững chắc đến
như vậy.”
Những lời này cũng coi như là lời thật lòng của Phạm Lôi.
Trước đó hắn cũng không hề biết Khương Thành có pháp cảnh.
Mà nếu như Thành Ca không có pháp cảnh, vậy thì vừa rồi cho dù hắn thực sự
có thế giới kiếm đạo thập tam trọng, dường như cũng rất khó có thể chiến thắng
được.
Bởi vì nếu không có Pháp Tắc không gian và kiếm đạo gia trì căn nguyên thì
vẫn còn chưa có đủ uy lực để có thể phá vỡ được pháp cảnh phòng ngự của
Nhạc Gia Đạo Tôn.
“Ngoài ra, Nhạc Gia Đạo Tôn đã khinh thường kẻ địch quá mức rồi, không có
một chút đề phòng nào đối với tiểu tử kia.”
“Nếu như hắn chăm chú một chút, không kiêu ngạo như vậy, cũng sẽ không
phải thua cuộc một cách thê thảm như thế.”
Dù thế nào chắc chắn hắn cũng không thể khen Khương Thành.
Lập tức lấy nguyên nhân chủ yếu dẫn đến đến chiến thắng của Thành Ca kết
luận thành sự phát huy của Nhạc Gia Đạo Tôn đã quá thất thường.
Cũng không biết bản thân Nhạc Gia Đạo Tôn ở dưới suối vàng có biết không,
nghe hắn nói như thế có thể cảm thấy cực kỳ vui mừng hay không.