Cẩn Võ Chính Thần đang đối đầu với Lẫm Đế.
Hiện trường vẫn là một mảng phế tích hoang tàn.
Chiêu Tố Thiên Thần và hai thần quan của Thương Môn cung đều có mặt, tiên
nhân vây xem ở hiện trường còn nhiều hơn lúc trước.
Tất cả mọi thứ nhìn có vẻ như vẫn là diễn biến bình thường trước khi Khương
Thành đảo ngược thời gian.
Nhưng trên thực tế, nó tất nhiên đã không phải là tuyến thời gian của lúc trước
nữa rồi.
Ở tuyến thời gian nãy, mười lăm phút trước, ba người Lẫm Đế vẫn đang cùng
nhau chạy đến thương hội thì Khương Thành ở bên cạnh bỗng mất tung tích.
Hai người sững sờ vội vàng tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn chẳng thấy hắn đâu.
Đây cũng là điều hiển nhiên, ở tuyến thời gian này, Khương Thành đã bắt đầu
ẩn thân ở gần thương hội, âm thầm quan sát đôi nam nữ U tộc kia rồi.
Lẫm Đế và Chiêu Tố không rõ tình huống, chỉ đành dựa theo kế hoạch cũ tiếp
tục chạy đến thương hội Nhược Bàn, nhìn thấy được hiện trường “hung án” đầy
hoang tàn.
Diễn biến sau đó thì cũng không khác gì mấy với tuyến thời gian trước đó.
Hai thần quan của Thương Môn cung chạy đến, Lẫm Đế và Thiên Thần Chiêu
Tố lại tiếp tục bị hiểu lầm là hung thủ.
Kế đến, Cẩn Võ Chính Thần cũng chạy đến, hai bên xảy ra tranh chấp không
ngừng nghỉ…
“Phược Linh Chính Thần, ngươi bắt buộc phải cho ta một lời giải thích về
chuyện này!”
“Thương hội Nhược Bàn chỉ là một cái cớ thôi nhỉ?”
“Đừng tưởng ta không biết, mục đích thật sự của ngươi là Thương Môn cung
bọn ta!”
“Ngươi nói vậy là ý gì?”
Muốn khai chiến chứ gì?
Đừng tưởng rằng ta sợ các ngươi!
Bị hắn mạnh mẽ gán tội, lửa giận của Lẫm Đế không ngừng dâng trào.
Tốt xấu gì nàng cũng đường đường là một Chính Thần.
Lúc trước còn là Thiên Đế chúa tể của Nguyên Tiên giới nữa.
Làm gì phải chịu ấm ức như thế này bao giờ chứ?
“Cẩn Võ Chính Thần, ta khuyên ngươi nên biết điều một chút!”
“Nếu ngươi còn hắt nước bẩn ta nữa thì đừng trách ta không khách sáo, ngươi
tưởng rằng ta không dám động đến Thương Môn cung của ngươi à?”
Nàng vừa dứt lời, rất nhiều tiên nhân vây xem đã vội vàng hoang mang lùi ra
sau.
Bọn họ rất sợ khi đại chiến xảy ra sẽ bị liên đới tới mình.
Những thần quan và thần sứ của Thương Môn cung cũng đồng loạt nắm lấy
binh khí và bí bảo, chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu.
“Ha ha, tới rồi!”
Cẩn Võ Chính Thần không hề sợ hãi mà ngược lại còn chỉ vào nàng liên tục
cười khẩy.
“Quả nhiên, ngươi giấu không nổi rồi, nói ra lời thật lòng…”
Lẫm Đế chưa kịp hoàn toàn nổi điên thì Thành ca đã chen vào trong đám người.
Hắn chắn ở trước mặt nàng, chỉ vào Cẩn Võ Chính Thần, tuôn một tràn chế
giễu.
“Thôi đủ rồi đủ rồi.”
“Bị người ta lợi dụng khiêu khích mà còn có mặt mũi dương dương tự đắc ở
đây là sao?”
“To gan!”
Tất cả thần quan của Thương Môn cung đều nổi giận.
“Ngươi dám bất kính với cung chủ của bọn ta, tìm chết hả!”
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ gương mặt của người đến, sát ý trên mặt của bọn họ
rút đi rất nhiều, chỉ còn lại sự tức giận.
Mấy năm gần đây, Thành ca thường xuyên tới lui bên ngoài, người nhận ra hắn
cũng ngày càng nhiều hơn.
“Khương Thành, thì ra là ngươi!”
“Xem ra chuyện này có liên quan đến ngưởi rồi.”
Cẩn Võ Chính Thần và Khương Thành từng có khúc mắc với nhau.
Năm đó Thương Môn cung của hắn muốn đến Thường Lục châu truyền đạo, kết
quả trận tỉ thí đấu pháp kia lại hỏng trong tay của Thành ca.
Giới Thần cuối cùng cử ra cũng bị giết chết.
Nhưng hắn cũng không dám tùy tiện ra tay, bởi vì ai biết được người đứng sau
lưng Khương chưởng môn là ai chứ.
“Đã sớm nghe nói mấy năm nay ngươi và Lẫm Đế rất thân thiết, xem ra đằng
sau chuyện này cũng có bóng dáng của Tiên Võ Châu các ngươi rồi?”
“Sau này có rảnh, ta cũng muốn đến Tiên Võ Châu hỏi thử Vô Định Cổ Thánh,
rốt cuộc hắn có ý gì!”
Nghe thấy hắn nhắc đến Vô Định Cổ Thánh, Thành ca muốn cho hắn ăn ngay
một đạp.
Bà mẹ nó, ông đây méo có tí quan hệ gì với Vô Định Cổ Thánh hết, cũng không
phải là tiểu đệ của hắn!
“Nếu như chuyện này không liên quan đến bọn ta thì sao?”
“Ngươi tính như thế nào?”
Cẩn Võ Chính Thần hờ hững nói: “Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi có giảo
biện cũng có ích gì đâu chứ?”
“Ngoài các ngươi ra, còn ai có thể lặng lẽ hủy diệt thương hội Nhược Bàn và
giết chết Giới Thần đỉnh phong kia chứ?”
“Chuyện này đã vô cùng rõ ràng rồi, không cần thiết phải tiếp tục tranh luận
nữa, bây giờ ta chỉ muốn biết vì sao các ngươi lại muốn đối đầu với Thương
Môn cung của ta…”
Lẫm Đế cười khẩy: “Quả thực không cần thiết phải tranh luận nữa, nếu ngươi
đã trái một câu đối địch, phải một câu âm mưu, vậy ta đây sẽ thỏa mãn nguyện
vọng khai chiến của ngươi vậy!”
Nếu như không tìm thấy Mông Thuần, vậy có khai chiến thì Thành ca cũng
chẳng quan tâm.
Nhưng bây giờ có được manh mối về Phi Tiên môn, hắn đã sớm không thể chờ
nổi nữa rồi.
Làm gì còn rảnh đâu để mà đánh một trận đại chiến triền miên kéo dài liên đới
tới mấy đại thần quan.
“Nếu như ta có thể chứng minh không phải do bọn ta làm thì sao?”
“Ngươi có thể chứng minh?”
Cẩn Võ Chính Thần khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
“Vốn dĩ là do ngươi làm mà, ngươi có thể chứng minh được cái gì chứ?”
Khương Thành cũng lười đấu võ mồm với hắn, trực tiếp vứt ra mồi nhử.
“Nếu như ta không thể chứng minh được, vậy sẽ xin lỗi đền tội với ngươi ngay
tại đây, sau này Tiên Võ Châu và Thương Môn cung cùng tiến cùng lui, đồng
thời còn bồi thường cho ngươi một phần Hỗn độn Kim Ngọc Tủy nữa.”
Hắn vốn cũng không tính hố người khác đâu, ai kêu cái tên Cẩn Võ Chính Thần
này nhắc tới Vô Định Cổ Thánh làm gì chứ?
Đã vậy thì đừng trách hắn không lễ độ.
“Ngươi nói thật chứ?”
Cẩn Võ Chính Thần quả nhiên đã mắc câu.
Xin lỗi đền tội, quá đủ mặt mũi luôn rồi.
Tiên Võ Châu cùng tiến cùng lui với Thương Môn cung, cái này không chỉ
mang ý nghĩa Thương Môn cung có được một đồng minh mạnh mẽ, mà còn
đồng nghĩa với việc có cơ hội được Vô Định Cổ Thánh chống lưng cho.
Và cả Hỗn độn Kim Ngọc Tủy nữa, đó là thứ mà đường đường Chính Thần như
hắn mong muốn có được nhất trong những năm này!
Mồi câu quá mức hấp dẫn, hắn không đớp mồi thì chắc sẽ bị trời đánh mất.
“Được thôi, ta đồng ý với ngươi, vậy ngươi chứng minh cho bọn ta xem đi.”
Khương Thành mỉm cười lắc lắc ngón tay.
“Đừng có vội chứ, nếu như ta chứng minh thành công rằng không phải do bọn
ta làm, vậy ngươi sẽ bỏ ra cái giá gì đây?”
Cuối cùng, ca này cũng thành công khiến cho Cẩn Võ Chính Thần phải hứa các
điều kiện tương đương.
Điều khác biệt đó là, một phần Hỗn độn Ngân Ngọc Tủy sẽ được đổi thành ba
phần nguyên liệu làm đế khí lăng tiên.
Sau khi hai bên đạt thành hiệp ước, đến cả Lẫm Đế cũng không biết Khương
Thành đang tính làm gì.
Nàng phải nhíu mày truyền âm nói: “Ngươi chứng minh làm sao, quay ngược
thời gian cũng không nhìn thấy được kẻ địch đâu, hoàn toàn không tồn tại nhân
chứng vật chứng.”
“Lẽ nào ngươi tính cãi lý đó à?”
“Dù cho ngươi có nói tài tình đến đâu thì cũng không thể thuyết phục được Cẩn
Võ đâu!”
Khương Thành nở nụ cười thần bí: “Quả thực ta không có nhân chứng vật
chứng.”
“Vậy nên ta trực tiếp mang luôn hung thủ tới đây nè.”
Hắn nói xong bèn búng tay với Mông Thuần ở đằng sau.
Mông Thuần lập tức chen vào, ném cái xác của đôi nam nữ trẻ tuổi U tộc vào
bên trong.
“Đây chính là hung thủ, bây giờ chân tướng rõ ràng rồi nhỉ?”
Các tiên nhân vây xem không nói nên lời, Cẩn Võ Chính Thần thì trực tiếp phì
cười,
“Ha ha, ta còn nghĩ ngươi muốn chứng minh kiểu gì nữa.”
“Hóa ra là tùy tiện tìm đại hai cái xác chết không liên quan đến rồi tuyên bố bọn
chúng là hung thủ để xong chuyện à?”
“Ngươi cảm thấy bọn ta ngu ngốc hồ đồ lắm hả?”
“Ha ha ha…”
Những tiên nhân khác của Thương Môn cung cũng bật cười theo chẳng nể nang.
Đến cả Lẫm Đế cũng phải lấy tay che mặt, giống như cảm thấy xấu hổ mất mặt
quá.
“Đừng có vội kết luận như thế chứ.”
Khương Thành cười hì hì nhìn cả hai Chính Thần một cái.
“Cảnh tượng quay ngược trước đó, không nhìn thấy được gì đúng chưa.”
“Bây giờ các ngươi dùng quay ngược thời gian với hai người chết này đi, nhìn
lại những hành động vào mười lăm phút trước của bọn họ, hẳn là rất đơn giản
mà hả?”