Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này đám người Sở Đình và Phạm Tình, đã dập tắt ý nghĩ so sánh với

Khương Thành.

Đánh cược kiểu gì cũng không được, quan trọng nhất là giữ được mạng nhỏ.

Cho dù toàn bộ Thiên Khuyết Thạch trên người kẻ địch đều bị hắn lấy được thì

có sao chứ?

“Giúp đỡ người khác là nền tảng hạnh phúc, không vấn đề gì!”

Thành ca không hề có ác cảm gì với bọn họ, cầm theo kiếm giết đến vòng chiến

xúc tu phía trên.

“Lùi lại hết, đừng làm bị thương mình!”

Nghe thấy câu phát biểu đỉnh cao này, đám người Sở Đình trăm cảm xúc lẫn

lộn.

Cũng không biết là nên cảm động, hay là nên phiền muộn.

Sau khi Khương Thành tiếp quản trận chiến đấu, rất nhanh đã phát hiện sương

mù trong biển ý thức của nhóm kẻ địch trước mặt sắp trở nên trong suốt.

Hắn thậm chí không cần dùng đến linh lực tuyệt diệu, trực tiếp một linh ý

phong bạo bao trùm qua, đối diện tựa như là mưa sủi cảo bộp bộp bộp rơi xuống

hơn mười cái.

Cảnh tượng này đã đổi mới lại nhận thức của bốn vị thần quan phía sau.

“Mẹ nó, làm sao làm được chuyện này vậy?”

“Hắn cũng quá mạnh đi?”

“Chẳng lẽ hắn là Chính Thần ẩn thân? Cổ Thánh?”

“Không!”

Sở Đình thần quan cũng kinh ngạc không kém chậm rãi lắc đầu, cố gắng bình

tĩnh trước chấn động trong lòng.

“Chưa kể đến Đạo của Chính Thần và Cổ Thánh quá mạnh, căn bản không thể

vượt qua.”

“Nếu bọn họ có thể vượt qua thật, cũng sẽ không thể làm được chuyện trước

mắt.”

Ba tên Thiên Thần phía sau hắn hơi sửng sốt, sau đó không khỏi gật đầu tỏ ra

đồng ý.

Thật vậy, những kẻ địch trước mắt nắm giữ đạo và căn nguyên đặc biệt.

Tuy rằng cảnh giới của Chính thần Cổ Thánh cao hơn bọn họ rất nhiều, nhưng

đối mặt với những thủ đoạn kì lạ này, muốn giải quyết cũng phải phí chút sức

lực.

Không thể cắt cỏ giống như Khương Thành.

“Nếu như ta đoán không sai, hắn hẳn là có được năng lực thiên phú đặc biệt

khắc chế Thiên ma ngoại vực.”

“Cho nên những thứ tà ma này đụng phải hắn, tựa như là đụng phải khắc tinh

thiên nhiên.”

“Thì ra là thế!”

“Vậy xem ra, hành động lần này may mà có hắn.”

“Đúng vậy.”

Trong lời nói của Sở Đình thần quan ngoài cảm khái ra, còn có vui mừng.

“Mặc dù thua cược rất không can tâm, nhưng nếu như không có hắn, tất cả

chúng ta đều sẽ chết.”

Quy Bình thần quan cũng không khỏi gật đầu.

“Đúng vậy, không chỉ chúng ta sẽ chết, hành động lần này cũng sẽ thất bại hoàn

toàn.”

“Có thể nói, hắn đã cứu vớt Nguyên Tiên giới!”

Trong cuộc thảo luận của họ, Khương Thành đã tiêu diệt hơn năm mươi kẻ địch

ở phe đối diện.

Mà đến bước này rồi, cuối cùng hắn cũng phát hiện ra vấn đề ở đâu.

Chính là ba xúc tu dưới sự tấn công của Thiên Đạo chí bảo bên dưới đã suy yếu

quá nhiều, đã sắp bị phá hủy hoàn toàn.

Ba cái xúc tu là ý chí của Di.

Trong lòng Khương Thành hiện lên một suy đoán kỳ lạ.

“Chẳng lẽ sương mù xám xịt trong biển ý thức của kẻ địch cũng là ý thức của

Di?”

“Lúc trước bởi vì được ý thức của Di bảo vệ, cho nên linh ý của ta mới không

đánh vào được.”

“Hiện tại bản thân Di cũng đang nguy khốn, cũng không có cách nào tiếp tục

giúp đỡ bọn họ nữa, cho nên lớp sương mù xám xịt đó đã tiêu tan?”

Hắn cũng không biết, suy đoán của mình có đúng cũng có sai.

Tầng sương mù xám xịt đó không phải là ý thức của Di, nhưng cũng có quan hệ

chặt chẽ với Di.

Đạo nguyên của Cổ Thánh thì đã có ý chí của bản thân, huống hồ là cường giả

siêu cấp còn dám tranh đấu với Thiên Tộc như Di này?

Sau khi đạo của hắn kết hợp với Thiên Đạo của Thứ Tiên giới, cũng đã được

sinh ra một ý chí mới mạnh mẽ hơn.

Sương mù xám xịt che chở trong biển ý thức của kẻ địch chính là ý chí hoàn

toàn mới.

Xúc tu bị chí bảo tấn công, ý chí của bản nguyên kia theo bản năng đi trợ giúp

kí chủ chân chính là Di, tự nhiên không còn bảo vệ những người khác.

Khương Thành cũng không nghĩ quá nhiều.

Khi xử lí kẻ địch xúc tu thứ hai, hắn không ngừng lại giết đến xúc tu thứ ba.

Tại đây, Thu Vũ Tuyền vẫn đang chiến đấu hì hục.

Nàng lúc này đã tiêu diệt bốn kẻ địch, biểu hiện này thứ hai toàn trường một

cách thỏa đáng.

Nhưng so với người đứng đầu thì có hơi thê thảm.

Thành ca vừa lên đã sử dụng linh ý phong bạo tiêu diệt hơn mười người, giải

vây cho Phạm Tình.

Sau đó cố tình dừng trước mặt Tuyền muội.

“Oh, vẫn còn bận rộn nhỉ, gắng mà làm việc chăm chỉ!”

Hắn lần này không sử dụng truyền âm, mà là trực tiếp mở miệng trước đám

đông.

“Thật sự nghĩ rằng ca có thể dùng đến ngươi?”

“Vừa rồi chỉ định cho ngươi cơ hội biểu hiện, kết quả bản thân ngươi không sử

dụng nó.”

“Chỉ có vậy?”

Thu Vũ Tuyền thật sự không tức giận, dù sao sớm đã thành quen phong cách

của hắn rồi.

Nghe vậy chỉ nghiêm mặt, tiếp tục đối phó với kẻ địch xung quanh.

Khương Thành lại không có ý định bỏ lỡ cơ hội chế giễu này, nghĩ xem trước

kia khi nữ nhân này vẻ mặt như thế nào?

“Ai da cẩn thận nhé.”

“Suýt nữa, suýt nữa có thể… đả thương đến một sợi lông tơ của đối phương rồi,

thật là đáng tiếc, có oán trách than thở hay không?”

“Ngươi thế này không được đâu, thấy thế nào cũng đều là tiết tấu sắp thua.”

“Đừng cố nữa, hiện tại ca cho ngươi một cơ hội. Cầu xin ta đi, cầu xin ta đại

phát từ bi tiêu diệt kẻ địch trước mắt này giúp ngươi.”

Đám người Đông Phàm và Sở Đình, Quy Bình phía sau đều đã co rút khoé

miệng.

Có cần cay độc thế không?

Hai người các ngươi có thâm thù đại hận gì sao?

Thu Vũ Tuyền đương nhiên sẽ không cầu xin Khương Thành.

Cho dù bị giết, nàng cũng sẽ không cúi đầu với đối phương.

Thấy tên này thực sự đáng ghét, nàng đã suy xét có phải nên cắn răng dùng Vô

Đạo kiếm một lần nữa không.

Chỉ là, Khương Thành không cho nàng cơ hội này.

“Cái gì? Ngươi ngại cầu xin trước mặt ta?”

“Muốn lặng lẽ dùng truyền âm à?”

Tay trái ca này bám vào bên tai, làm ra vẻ lắng nghe, âm lượng đã trực tiếp biến

thành hét lên, tựa như nghe không rõ.

“Ồ, khiêm tốn thế à?”

“Đủ rồi đủ rồi, ta sẽ miễn cưỡng cứu ngươi một lần.”

Cuối cùng Thu Vũ Tuyền cũng không kìm nén được nữa.

“Ai cầu xin ngươi chứ…”

Còn chưa nói xong, mười mấy kẻ địch còn lại xung quanh đã bị Khương Thành

phá huỷ ý thức, sau đó một kiếm quét ngang tiêu diệt sạch sẽ.

Xoẹt!

Thành ca tiêu sái thu kiếm vào vỏ.

Lưc này mới đắc ý nhướn mày với Thu Vũ Tuyền.

“Nếu không phải vừa rồi ngươi hết sức cầu xin, ta sẽ không ra tay đâu.”

Đám người Sở Đình, Tông Quần, Quy Bình, Phạm Tình không rõ chân tướng,

chỉ coi Thu Vũ Tuyền thật sự âm thầm truyền tin cầu xin hắn.

“Nàng cầu xin thật à?”

“Haiz, vì bảo vệ mạng sống cũng rất bình thường thôi.”

“Lúc trước Huyết Đế và Tu Đế còn khen nàng lên tận trời, nói nàng có thể khắc

chế Khương Thành, kết quả lại phải cầu xin Khương Thành giúp đỡ…”

“Cũng không thể nói như vậy, thực lực của nàng đúng là cực mạnh, chúng ta

cộng lại cũng không thể giết được một kẻ địch, nàng đã tiêu diệt được bốn tên

rồi.”

“Lúc trước hai người này có thù hận gì sao?”

“Ta cũng không rõ nữa, có lẽ là mâu thuẫn ở thời đại Thiên cung lúc trước nhỉ.”

“Mặc kệ có mâu thuẫn gì, qua trận chiến này Thu Vũ Tuyền đã thấp hơn

Khương Thành một đầu rồi, dù sao nàng cũng cầu xin đối thủ cứu mình, điều

này rất ảnh hưởng ý chí.”

“Đúng vậy…”

Mặc dù đám người dùng truyền âm, nhưng Thu Vũ Tuyền chỉ nhìn vẻ mặt tế

nhị kia của bọn họ cũng có thể đoán ra nội dung cuộc trò chuyện rồi.

Mà với tâm tính trời sập cũng không sợ của nàng, lúc này cũng hận không thể

xé nát Khương Thành.

“Ta cầu xin ngươi lúc nào thế, cái đồ mặt dày này…”

Lời của nàng cỏn chưa nói xong, phía trước đột nhiên nâng lên một đạo kiếm

quang giống như dải lụa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK