Sự hoảng sợ lan ra khắp khuôn mặt của Ngụy Sưởng.
Vị cao thủ Đế cảnh tứ trọng hậu kì là người đầu tiên hét lên.
Hắn không thể nào chấp nhận được kết cục này.
Cho dù chết trận thì ít nhất cũng phải chết một cách rõ ràng.
Mà bây giờ thì được tính là gì?
“Ta không phục!”
Những người khác cũng đồng thời, chỉ lên trời thét gào.
“Dựa vào cái gì?”
“Rõ ràng là hắn đã nói nhiều như vậy, không thể nào…”
“Ta không cam lòng…”
Khoảnh khắc sau đó âm thanh lời nói của bọn họ bỗng nhiên im bặt.
Tất cả mọi người đều lần lượt chạm vào đỉnh của vạch đỏ trên cùng, ngay sau
đó bị mạt sát trong nháy mắt.
Bao gồm cả Ngụy Sưởng ở trong đó, hơn 80 người cuối cùng tất cả đều chết
cùng một lúc.
Không có bất kỳ sự ngoại lệ nào, cũng không thể gây ra bất kỳ sự chống cự nào.
Mặt ngoài của cân tiểu ly làm màu này nghe có vẻ rất tầm thường, nhưng lúc
giết người thì lại không mơ hồ chút nào, quả thực giống như lưỡi kiếm trừng
phạt trong truyền thuyết.
Sau khi tất cả bọn họ đều chết hết rồi, cái khay đối diện liền không còn người
nào nữa.
Lúc này cuộc đại chiến làm màu đến đây là kết thúc.
Cân tiểu ly biến mất, Thành Ca trở về thế giới bên ngoài.
Nhìn thấy trước mặt đầy chiến lợi phẩm trên mặt đất, hắn mang một vẻ mặt thở
dài cô đơn.
“̀y, đối với đám người đến lúc chết còn không hiểu rõ được cách chơi của cuộc
tỷ thí này, thì đã xem là thắng rồi, cũng không có gì đáng để tự hào cả!”
Khoảnh khắc này, ngay cả hệ thống còn suýt chút nữa không nhịn được muốn
chửi hắn.
Đủ rồi! Đủ rồi!
Cũng đã kết thúc rồi, ngươi còn chưa làm màu xong sao?
Sao nào? Còn chưa đã đúng không?
Thành Ca thật sự đúng là chưa thỏa mãn lắm.
So với hùng hục chiến đấu giết người, phương thức thắng lợi vừa rồi mới là
phương thức mà hắn thích.
“Chỉ tiếc là, cân tiểu ly làm màu này chỉ xuất hiện có một lần, lần sau sợ rằng
không biết phải đợi đến bao giờ.”
Với phong cách của hệ thống, phương án sau khi sống lại là rất hiếm khi trùng
lặp.
Ngoại trừ loại hình sống lại được xem như thành công, thì cũng chỉ có Lí thế
giới là lặp lại.
“Thôi vậy, làm người thì không thể quá tham lam, ta cũng nên cảm thấy thỏa
mãn.”
“Thu thập được chiến lợi phẩm cũng miễn cưỡng có thể an ủi bản thân một
chút…”
Hắn ở đây bận rộn, bốn vị phó lãnh chúa ở phía xa đều đã hóa đá.
Trên thực tế, bọn họ cũng không nhìn thấy quá trình của cuộc tỷ thí cân tiểu ly
làm màu.
Lúc ấy hình ảnh hiện ra trước mắt những người ngoài cuộc như bọn họ chính là
hai bên đang giao chiến thì đột nhiên biến mất ngay tại chỗ.
Mà khi xuất hiện một lần nữa, chỉ còn có một mình Khương Thành còn sống.
Còn lại những người khác, đều vỡ thành băng thể và xác chết rơi đầy xuống
dưới, máu tươi của Nhân tộc tu sĩ cũng phá hỏng nhuộm đỏ dòng sông băng bên
dưới.
Mặc dù không biết Khương Thành làm thế nào mà ra được, nhưng ít nhất bọn
họ còn có mắt.
Điều này không cần đoán cũng biết, trước mắt thì Khương lãnh chúa không
chết.
Sau đó hắn dùng thủ đoạn thần kì nào đó mà giết chết hết toàn bộ những người
còn lại.
Sau khi rút ra được kết luận này, bọn họ đều trợn mắt há mồm, suýt chút nữa thì
cả người đều thất thần.
Đây rốt cuộc là loại thủ đoạn gì chứ?
Rốt cuộc thì Khương lãnh chúa mạnh như thế nào vậy?
Chẳng nhẽ hắn thực sự là Đế cảnh ngũ trọng?
Cẩn thận nghĩ lại, vừa rồi đối mặt với thế trận hùng hậu hơn trăm người như
vậy, cũng chỉ có Đế cảnh ngũ trọng mới có thể sống sót trở về phải không?
Mà Đế cảnh ngũ trọng có thật sự có thể giết chết hết hơn một trăm người kia
không, bọn họ cũng không biết rõ.
Lúc này, Cung Tình khoan thai tới muộn cuối cùng cũng phá vỡ sự yên lặng.
“Khương lãnh chúa!”
Cảnh giới của nàng quá thấp, đi đường cũng quá chậm.
Lúc đến được đây, Thành Ca đang ở trong cuộc đại chiến cân tiểu ly làm màu,
lúc ấy không nhìn thấy cái gì cả.
“Thật tốt quá, ngươi vẫn còn sống!”
Khương Thành không chết, tảng đá lớn trong lòng nàng cuối cùng cũng được hạ
xuống.
Dù sao thì bây giờ nàng và Khương Thành cũng xem như là có phúc cùng
hưởng có họa cùng chia.
Nếu như Khương Thành chết rồi, vậy thì nàng vượt qua Đế cảnh nhị trọng cũng
chỉ coi như là may mắn sống sót, cũng lại một lần nữa trở nên không có tiếng
tăm gì.
Trừ khi ở trong giới tu luyện lấy thực lực làm trọng này có thể gặp được người
thật sự coi trọng tài năng của nàng.
“Ồ, ngươi đã đến rồi à?”
Thành Ca đang bận rộn nhặt chiến lợi phẩm cũng chỉ ngẩng đầu lên một chút,
rồi lại cúi xuống tiếp tục công việc.
Cung Tình cũng không biết, đối với Khương chưởng môn mà nói đây đã là sự
coi trọng hiếm có vứi nàng rồi.
Trước đây mỗi lần Thành Ca nhặt chiến lợi phẩm, thì đều không thèm để ý đến
những người khác.
“Những cao thủ ở bên ngoài đâu rồi?”
Nhìn thấy những cơ thể tan nát trước mặt, trong lòng nàng cũng đã có đáp án,
nhưng nàng lại không dám tin.
Không nhìn thấy cảnh tượng Địch Ung cùng với ba vị cao thủ khác bị giết, nàng
không có lòng tin đối với sức chiến đấu của Thành Ca, thực sự không thể tin
được vào suy đoán ấy.
Giọng nói của Lãng Trí run rẩy biến điệu đến độ the thé:
“Khương lãnh chúa sức mạnh toàn năng, đã tự mình giết hết tất cả những kẻ
xâm lược bao gồm cả Ngụy Sưởng, Địch Ung và cả Chúc Tùng nữa.”
Cả bốn vị phó lãnh chúa cũng đã bay đến đây.
Nhìn thấy Khương chưởng môn không để ý gì đến bọn họ, chỉ mải cúi đầu nhặt
chiến lợi phẩm, trong lòng bọn họ tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
Hãy nhìn phong thái của người ta kìa!
Rõ ràng là đã đánh thắng một cuộc đại chiến mang cấp sử thi, giành được chiến
thắng đủ để vang dội toàn bộ Phi Tuyết Vực này, nhưng lại chỉ ở đây tiếp tục
cúi đầu bận rộn, hoàn toàn không nhìn thấy một chút đắc ý nào.
Giống như hắn chỉ đang làm một chuyện hết sức bình thường vậy.
Cái gì gọi là cao nhân chứ?
Đây mới là cao nhân chân chính này!
Nghiêm Tôn là người đầu tiên bước lên nịnh nọt: “Khương lãnh chúa không chỉ
có thực lực mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, phần phong thái khí chất này
cũng đủ khiến cho người khác đau lòng rồi!”
Những vị phó lãnh chúa khác cũng không chịu bị bỏ lại phía sau.
“Bất kể là thực lực hay là phong thái của Khương lãnh chúa, cũng đều là tấm
gương cho thế hệ ta học tập.”
“Đây chắc chắn là Đế cảnh ngũ trọng rồi không thể sai được.”
Cung Tình nghe xong thì cả người choáng váng.
Cái gì? Cái gì cơ?
Hắn thực sự là dùng thực lực của chính mình giết chết toàn bộ quân địch ư?
Không phải chứ?
Làm sao có thể như thế được?
Hắn rõ ràng là ở tầm mắt của nàng đột phá đến hậu kì của Đế cảnh nhị trọng.
Ngay cả khi hắn rất đặc biệt, có thể vượt cấp thử thách, vậy thì cũng phải có
giới hạn chứ?
Thực tế thì nàng cũng không đoán sai, giới hạn hiện tại của Thành Ca chính là
có thể đánh bại riêng một hậu kì Đế cảnh tứ trọng một cách khó khăn.
“Sao lại có thể làm được như vậy, chẳng lẽ ngươi bố trí mai phục ở chỗ này
trước sao?”
Nàng cảm thấy nhất định là hắn đã dùng thủ đoạn nào khác rồi.
“Cao giai trận pháp.”
“Hay là siêu cấp cấm chế sao?”
“Tiên bảo cường đại sao?”
“Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy?” Nghiêm Tôn nhảy ra ngắt lời nàng.
“Đám người Chúc Tùng với Địch Ung là do Khương lãnh chúa dùng một chiêu
giết chết, bọn ta đều tận mắt nhìn thấy, làm gì có trận pháp với mai phục nào?”
Canh Hà hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói: “Khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối,
những kế hoạch phức tạp đó chỉ là dư thừa.”
“Đúng vậy, cuối cùng ta cũng hiểu tại sao lão nhân gia phải thay đổi kế hoạch
rồi.”
“Có được loại thực lực này, cản bản không cần phải châm ngòi khiến quân địch
đối đầu lẫn nhau…”
“Trực tiếp giết chết hết tất cả chỉ trong một chiêu, ngắn gọn hiệu suất cao lại
còn ngăn được các nhánh ngoài.”
Không cần bất cứ sự giúp đỡ nào, chỉ dùng thực lực của bản thân mạnh mẽ
chém giết sao?
Cung Tình hoàn toàn chết lặng.
Hiện tại nàng cảm thấy tất cả đều không thể tưởng tượng nổi.
Vì vậy người mà mình vô tình đụng phải ngày hôm đó thực ra chính là một cao
thủ của Đế cảnh ngũ trọng sao?
Lúc này cuối cùng thì Thành Ca cũng thu thập xong các chiến lợi phẩm.
Chỉ là đơn giản kiểm tra một chút, liền mừng rỡ đến mức suýt nữa thì không
khép miệng được.
Lần này làm được bốn kiện chân khí nhị giai, lần lượt của những cao thủ đứng
đầu như Ngụy Sưởng, Địch Ung.
Hắn lại có thể đổi trang phục.
Đối với Tiên giáp thập nhị giai, với phong cách của hắn thì hắn chắc chắn sẽ
không mặc.
Nếu không áo giáp sẽ quá dày, nếu sau này gặp phải kẻ địch có thực lực ngang
nhau, lại là cả nửa ngày cũng chết không xong