Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trước mặt pháp tắc không gian ước chừng phải hơn ba mươi đạo căn nguyên

của Khương Thành, Bạch Niết Tinh Chủ gống như gió cuốn lá rách.

Ngay cả nửa giây cũng không thể chống đỡ.

Pháp cảnh của hắn căn bản không thể tế ra kịp thời.

Cả người cũng bị sức mạnh khủng bố mãnh liệt giống như Cự Long càn quét

kia cắn nuốt.

Mà những người khác ở bên cạnh thậm chí còn không có phải ứng gì.

Khương Thành cũng đã vượt qua đám cặn bã đã bị mình nghiền thành bột mịn,

giết đến trước mặt Ma Kiền Đạo Thánh.

“To gan!”

Ma Kiền Đạo Thánh có nằm mơ cũng không thể ngờ được, một Đạo Tôn lại

dám chủ động giết mình.

Càng không thể ngờ được, tất cả chuyện này lại đến bất ngờ như vậy.

Hắn vừa kinh vừa sợ, căn bản không có chuẩn bị chiến đấu.

Lúc hắn đang lo liệu chuẩn bị thì lại phát hiện pháp tắc không gian của mình đã

không điều động được nữa.

Ở bên trong vùng không gian kia, pháp cảnh của Khương Thành hoàn toàn vùi

lấp hắn.

Mang theo thế giới Kiếm đạo thập tam trọng có Sinh Diệt Kiếm Tâm, cứ một

lần rồi lại một lần rửa tội cho hắn.

Ma Kiền Đạo Thánh bị đánh cho đến mức choáng váng.

Cả đời này của hắn đều chưa từng đụng phải thế công mạnh mẽ ác liệt như thế

này, khiến cho hắn căn bản không thể tổ chức được bất cứ đòn phản kích nào

hữu hiệu.

Từ lúc bắt đầu thì hắn đã hết hơi thở hổn hển, ra sức thi triển Tiên Lực và Lực

Thánh Hồn của mình ra.

Hy vọng có thể mượn cơ hội để tạo ra pháp cảnh.

Nhưng mà không có tác dụng gì, hai phương diện này, Khương Thành không

kém hắn một chút nào.

Hắn lại ký thác hy vọng ở trên Thánh Lực.

Nhưng mà chuyện này cũng chỉ như muối bỏ biển thôi…

Hai phương diện khác của hai người có khoảng cách quá lớn, lớn đến mức

Thánh Lực căn bản không xoay chuyển được xu hướng suy tàn.

Bàn về thực lực của Ma Kiền Đạo Thánh, phải mạnh hơn một bậc so với Phục

Lãng Đạo Thánh lúc trước đã chết ở trong tay Khương Thành.

Nhưng Phục Lãng Đạo Thánh dù sao thì cũng là người khai chiến pháp tắc

không gian chống đỡ.

Mà ngay từ lúc bắt đầu Ma Kiền Đạo Thánh đã bị đánh đến mức không thể khai

triển pháp tắc không gian ra được.

Phàm là căn nguyên của hắn có chút dấu hiệu ngoi đầu lên, đã lập tức bị pháp

cảnh của Khương Thành mạnh mẽ nghiền ép xuống.

Dưới loại tình huống như này, hai đầu phòng công của hắn đầu không đạt được

chống đỡ của pháp cảnh, biểu hiện còn kém xa Phục Lãng Đạo Thánh trước đó.

“Dừng tay!”

Vân Đình Đạo Thánh cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Sau khi hai vị Đạo Thánh Đấu Không và Tịch Phong bị giết, đội hữu của hắn

còn lại càng ngày càng ít.

Nếu như Ma Kiền Đạo Thánh lại bị chém chết nữa thì không có lợi cho hắn

chút nào.

Dưới tình huống như vậy, hắn bắt buộc phải ra tay bảo vệ Ma Kiền.

“Khương Thành, ngươi dám!”

Khương Thành đương nhiên dám rồi, trên đời này không có chuyện gì là hắn

không dám làm cả.

Ánh sáng chói lọi của pháp cảnh chiếu rọi cả Thiên Đạo Bí Cảnh, ngăn chặn

toàn bộ công kích của Vân Đình và ba vị Đạo Thánh khác ở bên ngoài một cách

gắt gao.

“Không…”

Ma Kiền Đạo Thánh đã bị biển Kiếm Đạo cắn nuốt hoàn toàn thét lên một cách

thê lương thảm thiết.

Hắn cách vị trí Thần Quân gần như vậy rồi, chỉ cần cố một chút nữa thôi là hắn

có thể thành công.

Sao có thể cam tâm việc sắp thành lại hỏng như thế này được?

Trong nháy mắt lúc sắp chết, trong lòng hắn cuối cùng cũng dâng lên sự hối hận

vô cùng.

Sau khi Thu Vũ Tuyền rời sân đấu, hắn cảm thấy lần này hẳn là sẽ không xuất

hiện nhân tố ngoài ý muốn gì nữa.

Hoàn toàn không coi Khương Thành ra gì.

Mà bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu được, chiến lực trên trần của đại hội Thông

Thần không phải bọn họ, cũng không phải Thu Vũ Tuyền mà là Khương Thành

- người từ lúc bắt đầu đã bị coi là “tên ăn gian”.

Ba trận trước mấy người Đạo Thánh bọn họ không phải là nhân vật chính, đến

trận thứ tư này cũng vẫn không phải!

Đá một tấm sắt ở chỗ Thu Vũ Tuyền, lại chạy đến đá một tấm sắt ở chỗ Khương

Thành.

Đây quả thực là tự tìm đường chết mà.

Sớm biết như vậy, thì lời ngon tiếng ngọt nào bọn họ cũng lôi ra, làm sao lại có

kết cục như giờ phút này chứ?

Hắn vẫn còn không biết, bị Khương Thành giết chết cũng không phải đơn giản

chỉ bị đào thải như vậy đâu.

Bóng tối vĩnh hằng lan khắp hồn hải của hắn, vị cường giả này tung hoành hơn

năm mươi tỷ năm đã đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh.

Vân Đình không thể cứu được hắn.

Mặt khác ba vị Đạo Thánh kia cũng không thể cứu hắn được.

Cảnh tượng này làm rung động tất cả mọi người ở trong sân và ngoài sân một

cách sâu sắc.

Cũng làm cho bọn họ có nhận thức hoàn toàn mới đối với tổng thể thực lực của

Khương Thành.

Kiên quyết chống lại sự vây công của bốn vị Đạo Thánh, mạnh mẽ cưỡng ép

chém giết một vị Đạo Thánh uy tín lâu năm…

Một vị Đạo Tôn lại có thể làm được đến bước này?

“Sinh diệt!”

Vô số Tiên nhân bên ngoài lại ồn ào nhốn nháo lên.

“Hóa ra là Khương Thủ Tọa cũng biết Sinh Diệt Kiếm Tâm!”

“Trời ạ, hắn nắm vững hai môn Kiếm đạo thập tam trọng, thật là đáng sợ.”

“Chẳng lẽ trận trước người có được sự công nhận của căn nguyên kiếm chính là

hắn ư?”

“Rốt cuộc là hắn mạnh mẽ như nào?”

”Vân Đình Đạo Thánh hẳn là không phải đối thủ của hắn…”

Khoảnh khắc này, Khương Thành dĩ nhiên đã trở thành Thần Quân được chọn

danh xứng với thực nhất trong cảm nhận của mọi người.

Cũng không còn ai nói hắn làm càn gian dối nữa.

Bởi vì đây chính là thực lực mạnh nhất không hề giả bộ.

“Năm nay nếu như đại hội Thông Thần có tên người đứng đầu thì chắc chắn là

hắn.”

“Đúng thế, mặc dù kiếm kia của Thu Vũ Tuyền khủng bố, nhưng mà hết lần này

đến lần khác không có hiệu quả với hắn…”

“Toàn bộ phương vị đều lớn mạnh không có góc chết!”

Vô số lời nghị luận ùn ùn kéo đến, vang vọng khắp các ngõ ngách của Lan Đài.

Sắc mặt của ba vị Thiên Đế bên trong Tử Tiêu Điện u ám.

Đây là tình cảnh mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất.

Khương Thành không chết trong cuộc so tài, ngược lại còn có được sự ủng hộ

với sùng bái của vô số Tiên Nhân.

Thu Vũ Tuyền vừa mới ra trận, bình tĩnh nhìn hình tượng ở trên Truyền Ảnh

Trận, trong lòng sớm đã dời sông lấp biển.

Nàng đã đoán được tổng thể thực lực của Khương Thành sẽ rất mạnh, là người

mà tất cả mọi người ở trong này coi trọng nhất.

Nhưng cho đến giờ phút này, nàng mới phát hiện rằng bản thân vẫn còn đánh

giá thấp hắn.

Thần Hồn, Tiên Lực hoàn toàn không thua kém của Đạo Thánh, vượt xa pháp

tắc không gian của Đạo Thánh bình thường, còn có hai bộ Kiếm Đạo Ý Cảnh

Thập Tam Trọng!

Quả thực khiến nàng khó mà tưởng tượng được.

Nếu như vừa rồi lúc nàng quyết đấu với Khương Thành, lúc vừa mới lên đã

không sử dụng “Vô Đạo Kiếm” thì nàng cũng sẽ bị đánh cho đến mức không

thể nghỉ xả hơi, phía sau rất có thể căn bản cũng không còn cơ hội để thi triển gì

nữa.

Đám người Vân Đình Đạo Thánh ngừng lại.

Nhìn lên thi thể của Ma Kiền Đạo Thánh đã vỡ thành mảnh vụn ở trên đất,

trong lòng mấy người đã tỏa ra khí lạnh.

Lại không thể hồi sinh?

Sao có thể như thế?

Thậm chí lúc này bọn họ còn thật sự bắt đầu tin rằng danh xưng “Thiên Cung

Song Kiêu” này là ông trời định trước.

Bởi vì hai người đều làm được chuyện phá vỡ luật thép.

Đối mặt với Khương Thành cả người đều có hơi thở thần bí lượn lờ xung

quanh, một chút kế hay hắn cũng không có, hắn chỉ có thể lại lựa chọn nhượng

bộ thôi.

“Khương Thành, bọn ta tán thành thực lực của ngươi.”

“Trong danh sách sáu người con lại có một phần của ngươi, kế tiếp ngươi và ta

dừng tay như này không can thiệp vào chuyện của nhau nữa, ngươi thấy thế

nào?”

Nghe được câu nói này, mọi người đều cảm thấy thổn thức.

Không lâu trước đó, tám vị Đạo Thánh này còn là hạng người vô cùng cường

thế đấy!

Thế mà bây giờ lần lượt bị ép phải thỏa hiệp.

Cái gọi là Đạo Thánh Chủ Tể toàn trường đã bị Thu Vũ Tuyền và Khương

Thành đánh cho thất linh bát lạc, chẳng khác nào một chuyện cười.

Mà hết lần này đến làn khác Khương Thành còn lắc đầu.

“Không thể nào.”

“Ngươi có ý gì?”

Vân Đình biến sắc: “Lẽ nào ngươi lấy sức lực của một mình ngươi đi đối đầu

với năm người bọn ta ư?”

“Ngươi cho rằng bọn ta thật sự sợ ngươi?”

“Không, không, không, ngươi hiểu lầm rồi.”

Thành ca quay đầu, chỉ về phía Lăng ở sau lưng mình.

“Ta còn có đội hữu muốn đi theo, một vị trí Thần Quân hiển nhiên không đủ.”

“Ngươi nói cái gì?”

Không chỉ riêng Vân Đình, sắc mặt của mấy vị Đạo Thánh khác cũng lập tức

thay đổi.

“Ngươi nói đùa gì vậy?”

“Nàng cũng xứng làm Thần Quân ư?”

“Quả thực là sai lầm nghiêm trọng!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK