trở nên mạnh hơn?
Khương Thành không khỏi phải suy nghĩ.
Rất nhanh hắn đã phát hiện ra, cái khoảng thời gian đó vừa khéo là lúc Nguyên
Tiên giới sụp đổ, ba nghìn căn nguyên tán loạn, trở thành thời kỳ ba nghìn Chân
giới.
Lẽ nào giữa hai chuyện này có gì đó liên quan với nhau chăng?
Sau đó trải qua một trăm tỷ năm lại một lần nữa mạnh lên?
Đó là giai đoạn Nguyên Tiên giới trùng tu, mười Thiên Đế đang dần quật khởi.
“Bỏ đi, mấy cái bí mật viễn cổ này không liên quan đến ta, cái lợi có sẵn mới là
thực tế.”
Khoảng thời gian tiếp theo đây, việc bày ra trước mặt hắn đó là nằm luyện hóa
Cửu Bảo Tiên châu.
Có thể thuận lợi hóa đạo thành nguyên luôn thì càng tốt.
Còn nếu không thể, thì lại tìm pháp tắc tuần hoàn kiếm thêm một ít nữa.
Cái chuyện tu luyện này ấy mà, ở trong mắt của Thành ca mãi mãi đều chỉ đơn
giản và khô khan như thế thôi.
“Khương Thành, bốn phần Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy kia, ngươi không thể xem
như chưa từng có gì xảy ra chứ hả?”
Nguy cơ kết thúc, Tiêu Đế cũng nhớ đến cái vấn đề lúc trước mà bản thân quan
tâm.
“Đó là ước hẹn giữa ta và Chiến Đế với bọn họ…”
Thành ca đã lấy được cái lợi rồi, tất nhiên không thể dễ dàng ói ra như thế.
Thế là hắn không thèm suy nghĩ mà nói: “Nhưng người ra sức là ta kia mà.”
Tiêu Đế cũng xem như nhìn ra rồi, cái tên tiểu tử này thật sự muốn đá Hám
Thiên cung ra, một mình ăn chiếm hết.
“Nhưng không có Hám Thiên phủ và Hư Minh đăng của bọn ta, ngay cả cơ hội
vào sân ngươi cũng chẳng có nữa kìa.”
“À, đúng rồi, Đông Phàm Thánh Chủ đâu, sao hắn vẫn chưa quay về?”
“Còn nữa, Thiên Đạo Chí Bảo của bọn ta bây giờ ở đâu?”
Nghe hắn nhắc đến chuyện này, Lẫm Đế đứng ở một bên phá lên tiếng cười vui
khi người khác gặp họa.
“Đông Phàm không trở về, Thiên Đạo Chí Bảo của ngươi chắc hẳn ở trên người
của Khương Thành đấy.”
“Cái gì? Ở trên người của hắn á?”
Tiêu Đế vẫn rất xem trọng Thiên Đạo Chí Bảo, thế nên hắn vội vàng truy hỏi.
“Khương Thành, lời nàng nói có thật không?”
“Đúng rồi.”
Khương Thành cũng không tính giấu giếm gì.
Hắn lấy Hư Minh đăng từ trong không gian hệ thống ra lắc lư qua lại, sau đó thì
lại cất trở về.
“Bây giờ ta cho ngươi một lựa chọn, muốn lấy Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy, hay là
muốn lấy Hư Minh đăng.”
“Ta có thể lấy hết cả hai không?”
“Làm người thì không thể quá tham lam.”
Tuy với cái tính tình của Tiêu Đế như vậy nhưng cũng suýt nữa phải mắng ầm
lên.
“Ta tham lam á? Hư Minh đăng này vốn là của ta kia mà!”
“Đúng rồi, vốn là của ngươi, nhưng sau đó ngươi làm mất, rồi bị ta nhặt được.”
Thành ca háy môi với Lẫm Đế: “Bọn họ vì để lấy lại chí bảo của bản thân, cũng
đã phải bỏ ra một vài cái giá đó. Ta còn chưa bắt ngươi phải trả những cái giá
khác là đã rất tốt rồi đấy.”
Tiêu Đế rất muốn nói, Hỗn Độn Kim Ngọc Tủy cũng là ta nên có được mà.
Ngươi cỗm mất Kim Ngọc Tủy của ta, lẽ nào không tính là đã bỏ ra một cái giá
cực kỳ lớn rồi sao?
Nhưng suy nghĩ đến việc giờ đây Khương Thành đã trở thành chúa tể của suối
nguồn rồi, lại còn là cấp trên trực thuộc của bản thân mình nữa, hắn cũng chẳng
có cách nào với ca này.
Cuối cùng cũng chỉ đành chấp nhận thôi.
“Vậy lấy Hư Minh đăng đi.”
Thành ca cười híp mắt cho hắn một like.
“Sự lựa chọn sáng suốt đấy.”
Hư Minh đăng này hắn có giữ cũng chả được tác dụng gì, Hỗn Độn Kim Ngọc
Tủy còn có thể luyện chế đế khí lăng tiên, ý nghĩa khác nhau hẳn đấy.
Sau khi trả món chí bảo này lại cho Tiêu Đế, hắn bắt đầu luyện hóa hết ngày
này đến ngày khác.
Trong âm thầm, hắn tiến vào một loại trạng thái nhập định thần kỳ, không còn
cảm nhận được tình huống nào ở thế giới bên ngoài nữa.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng tất cả Cửu Bảo Tiên châu ở
trong cơ thể cũng đã được luyện hóa hoàn tất.
Khương Thành nhìn bên trong cơ thể của mình, phát hiện cái quả cầu tròn màu
trắng đen ở đạo tâm của bản thân đã biến mất chung với huyền văn, chẳng còn
thấy đâu nữa.
Đối mặt với tình huống này, hắn không hề có bất cứ sự hoảng loạn nào.
Bởi vì thực lực cả người hắn đều vẫn còn.
Suy nghĩ khẽ động, thế giới bên trong cơ thể nơi nào cũng đều là đạo tâm, chỗ
nào cũng có huyền văn quy tắc.
Hắn vung tay lên, thánh giới lan ra.
Cái “thánh giới” kia cũng có sự khác biệt vô cùng rõ rệt so với lúc trước khi
luyện hóa.
Quy mô của thánh giới không hề lớn hơn bao nhiêu, nhưng lại có vẻ như chứa
đựng được mọi thứ.
Hắn thử rót tiên lực, thánh lực, thần hồn của chính mình vào thánh giới, và cuối
cùng đến cả linh ý của bản thân cũng cho vào bên trong nốt.
Sự gia nhập của mỗi một loại sức mạnh đều sẽ khiến cho độ mạnh của thánh
giới tăng thêm một cấp bậc.
Và sự gia trì của thánh giới cũng khiến cho những thứ sức mạnh đơn độc này
trở nên càng thêm kiên cố vững chắc.
Lúc trước đây, trong một trận chiến, hắn chỉ có thể sử dụng tối đa năm đến sáu
lần nguyên thuật.
Nhưng giờ đây, có thánh giới gia trì cho thần hồn, hắn cảm thấy có dùng năm
hay sáu chục lần cũng chẳng là gì.
Sự thay đổi thần kỳ này tất cả đều là do Cửu Bảo Tiên châu mang đến.
Cảm nhận thử thực lực mạnh mẽ trước nay chưa từng có, hắn vui mừng khôn
xiết.
“Xem ra, mình đã là Cổ Thánh rồi.”
Bỗng nhiên ở bên cạnh lại truyền đến giọng nói bình tĩnh kia của Thánh Hoàng.
“Không, ngươi vẫn chưa phải là Cổ Thánh.”
“Hả?”
Khương Thành mở hai mắt ra, phát hiện mấy vị trí phụ ở bên cạnh mình, giờ chỉ
còn lại mỗi một mình Thánh Hoàng mà thôi.
Tinh Diệu Hoàng, Lẫm Đế và Tiêu Đế cũng không biết đã rời đi từ lúc nào.
“Ta cảm thấy bây giờ bản thân một mình chọi mười tên Thánh Tôn cũng nhẹ
nhàng dư sức ấy, như thế mà vẫn không phải là Cổ Thánh nữa à?”
Đối với sức chiến đấu cường hãn này của hắn, Thánh Hoàng cũng bày tỏ mình
sốc cực kỳ.
Nhưng nàng vẫn lắc đầu.
“Ngươi không hề hóa đạo thành nguyên, quả thực không phải là Cổ Thánh.”
Hả, chuyện này…
Thành ca rất muốn phản bác, ta thế này còn không phải Cổ Thánh, vậy thì là cái
gì chứ?
Nhưng Thánh Hoàng là chuyên gia ở cảnh giới Cổ Thánh này, nàng có nhận
thức cực kỳ sâu sắc đối với đạo nguyên.
Nói không phải, vậy tức là thật sự không phải.
Thánh Hoàng dường như cũng nhìn ra nghi hoặc của hắn.
“Căn cơ của ngươi quá mạnh, muốn hóa đạo thành nguyên thì tất nhiên càng
khó hơn những người khác rồi.”
Cách nói này cũng tương tự như những gì đám người Nguyên Chân nói trước
đó.
Khương Thành khẽ gật đầu, bỗng nhiên lại hỏi: “Hóa đạo thành nguyên, nhưng
Thiên tộc và Vu tộc căn bản không hề tu luyện đạo tâm, thế bọn họ làm sao hóa
đạo thành nguyên chứ?”
Thánh Hoàng chậm rãi nói: “Thiên tộc có thể hóa linh ý thành nguyên, Vu tộc
thì có thể hóa vu chủng thành nguyên, Hồn tộc có thể hóa hồn hải thành
nguyên, Huyền tộc có thể hóa huyền văn thành nguyên…”
“Sở dĩ nói là hóa đạo thành căn nguyên, chỉ là bởi vì tu sĩ Nhân tộc nhiều nhất,
và đạo tâm thì lại là nền móng của tu sĩ Nhân tộc.”
Cách nói này của nàng khiến cho Khương Thành có cảm giác như được khơi
thông khai sáng vậy.
Ca này rất tự nhiên có một ít suy nghĩ kỳ diệu.
“Nếu nói như thế, vậy thì một người sẽ có thể cùng lúc hóa hết tất cả đạo tâm,
thần hồn, linh ý và huyền văn thành căn nguyên rồi?”
Thánh Hoàng trầm ngâm trong chốc lát mới gật đầu.
“Có thể, nhưng độ khó cũng sẽ được nhân lên.”
“Đầu tiên là ngươi cần phải tu luyện cái đó khiến nó đủ mạnh, đủ để trở thành
nguyên ấy.”
“Kế đến là phải có thêm một nguồn nữa, mỗi bên tự làm chủ, cần phải suy nghĩ
nên làm sao để cân bằng, nếu không thì thế giới trong cơ thể ngươi sẽ sụp đổ.”
“Vậy sao?”
Khương Thành khẽ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên hỏi: “Hẳn là ngươi không chỉ
hóa đạo tâm thành nguyên đơn giản thế đâu nhỉ?”
Thánh Hoàng tu luyện cả linh ý và đạo tâm, hơn nữa cả hai đều từng đứng đầu ở
Thiên giới.
Người này chắc chắn sẽ không chỉ đơn giản như là những Cổ Thánh bình
thường đâu.
Đối với câu hỏi này của hắn, Thánh Hoàng không hề trả lời, cũng không phủ
nhận.
Nàng chỉ là chậm rãi đứng dậy từ trên vị trí phụ thứ năm.
“Ngươi tu luyện xong rồi à, bây giờ có thể rời đi rồi chứ.”
“Rời đi?”
Tuy Khương Thành chưa từng nghĩ sẽ phải bị trói mãi ở vị trí chúa tể này,
nhưng bị thúc giục rời đi như thế này cũng khiến cho hắn khá sửng sốt.
“Đi đâu chứ?”