Ngoại trừ Phi Tiên môn ra thì tất cả Tiên nhân khác ở đây đều bị mấy câu ngắn
ngủi này làm cho phát điên.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Không phải đã nói Từ tôn chủ không ủng hộ Khương Thành sao?
Bây giờ là sao vậy?
“Rất tốt rất tốt.”
Thành ca cười tủm tỉm đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Từ Tử Xuyên, trong mắt tràn đầy
vui mừng.
Mà đám người Ấn Tuyết Nhi với Tần Sướng Ngụy Miễu cũng lần lượt vây
quanh.
“Tên nhóc ngươi, bản lĩnh làm bộ làm tịch lớn đó.”
“Mấy ngày trước nhìn thấy ta còn cố ý làm như không nhìn thấy ta, nên xử tội
gì đây?”
“Điên rồ quá rồi, nhất định phải phạt theo môn quy!”
Từ Tử Xuyên trở thành “mục tiêu của mọi người”, chỉ có thể giơ tay lên cầu xin
tha thứ.
“Ta sai rồi, thật sự sai rồi.”
“Chư vị sư thúc, sư tỷ, sư đệ, chẳng phải là ta khiêm tốn thay cho Phi Tiên môn
để không bị nhằm vào sao?”
“Khoảng thời gian này đúng là khiến ta nghẹn đến phát điên rồi…”
Hắn nói hết nỗi lòng tại đây, phát hiện trong đám người còn có mấy đệ tử đời
thứ tư đang giễu cợt.
Hắn lập tức vứt bỏ hình tượng quân tử khiêm tốn ngày thường, trừng mắt mắng
to.
“Đậu xanh, sư điệt đời thứ tư ngươi cũng dám nhân cơ hội xuống tay với ta
sao?”
“Ha ha ha!”
Đám đệ tử đời thứ tư Ma Huy và Chu Tử Hành cũng không chịu nể mặt mũi.
“Tất cả nhập môn cùng lúc, bọn ta chưa từng xem ngươi là sư thúc đời thứ ba.”
“Ta là được Khương chưởng môn khâm định, các ngươi còn dám làm càn sao?”
Một đám người cười không ngớt, dường như trở lại khoảng thời gian ở Hạ giới
và Tiên giới.
Sau cùng vẫn là Thành ca ra mặt, cuối cùng mới im lặng.
“Sao mấy năm nay ở Nguyên Tiên giới lại không thấy ngươi?”
Từ Tử Xuyên là một trong bốn nhân vật chính mà hắn nhận vào năm đó, vào
cửa cùng với Đoạn Hà, Dịch Thần, Miêu Dạ.
Thành ca mơ hồ nhớ rõ, lúc ấy hắn có thiên phú đan khí phù trận, xem quẻ tinh
tượng, cầm kỳ thư họa đều có, chỉ là không có thiên phú tu luyện.
Sau đó, Khương Thành sử dụng hệ thống để nâng cao kỹ năng tư chất để hắn
được lột xác thăng hoa.
Nhưng sau khi đến Trung Tiên giới thì không còn thấy hắn nữa.
“Khương chưởng môn…”
Từ Tử Xuyên khó khăn lắm mới thoát khỏi đám đông.
Sau đó, vị tôn chủ thứ tư thống lĩnh một phương này ôm lấy chân của Thành ca,
nước mũi hòa lẫn nước mắt, hồn nhiên bất chấp hình tượng.
“Lâu lắm rồi, thật sự là lâu lắm rồi!”
“Ta đã từng nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa…”
Năm đó Phi Tiên môn bị đánh tan ở Thượng Tiên giới, hắn đã lưu lạc đến Khư
giới, sớm mất liên lạc với tông môn.
Sau đó Tiên Yêu của Thượng Tiên giới đại chiến, ba ngàn chân giới tổ chức lại,
thập Thiên Đế quật khởi, Đạo Tuyệt Chi Địa phản công, tranh đoạt thần vị, hắn
đều chưa từng trải qua những chuyện lớn này.
Nhưng tình cảm của hắn đối với Khương chưởng môn lại chẳng thay đổi chút
nào.
Dù sao đây cũng là người đầu tiên không ghét bỏ thiên phú tu luyện của hắn nát
bét.
Đồng thời còn phá cách đề bạt, thay đổi tư chất nát bét của hắn, có thể nói là có
ơn tái tạo.
“Lần này trở về, ta chỉ muốn thường xuyên ở bên cạnh ngươi, nói cái gì cũng sẽ
không rời khỏi Phi Tiên môn nữa.”
“Trở về là tốt, trở về là tốt!”
Thành ca cũng thu lại tâm lý chơi đùa, bắt đầu suy nghĩ lại năm đó mình cố ý để
cho bốn người có hình mẫu nhân vật chính đó một mình phiêu bạt bên ngoài có
phải quá vô trách nhiệm hay không.
“Sau này mọi người hãy cố gắng ở bên nhau, đừng tách nhau ra nữa.”
Nghe bọn họ nói chuyện, những người khác trong ngoài điện cũng gần như hiểu
được tình hình.
Thì ra Từ Tử Xuyên cũng là đệ tử Phi Tiên môn.
Chỉ có điều từ lâu đã không hành động với môn phái.
Cho nên ngày đầu tiên Từ Tử Xuyên đến Đông Trúc đảo thật ra cũng đã kết nối
với Phi Tiên môn, chỉ là sau đó cũng cố ý giả vờ không quen biết?
Nhìn bề ngoài Phi Tiên môn buộc phải nhường vị trí thống trị của Đông Trúc
đảo.
Nhưng trên thực tế, hòn đảo này có ít nhất ba phần tư sức mạnh đang nằm trong
tay bọn họ!
Ván cờ này cũng hơi lớn rồi đúng không?
Ngay cả nhiều cao thủ thuộc khu vực phòng thủ thứ ba và thứ tư cũng bị che
mắt, cho đến lúc này mới tỉnh ngộ ra.
Hóa ra chúng ta với bọn họ là cùng một nhóm?
Trong lúc kinh ngạc, tất cả bọn họ đều có chút thông cảm với Cửu Đình cung.
Vốn tưởng bản thân là lão đại nói một không nói hai, thì ra lão đại này lại bị dụ
dỗ.
Trong tất cả mọi người, người bị đả kích nhiều nhất đương nhiên là Lam Anh.
Sau khi Từ Tử Xuyên tuyên bố ủng hộ Khương Thành, đầu óc nàng cứ ù ù, suýt
ngất xỉu tại chỗ.
Không phải là khả năng chịu đựng của nàng kém, mà là ban đầu mong đợi quá
cao nên bây giờ thất vọng quá lớn.
Băng Phượng Cơ Dao “phản bội” còn có thể chấp nhận được, dù sao thì nàng
với Cửu Đình cung cũng không giao tiếp nhiều lắm.
Nhưng Từ Tử Xuyên là nam tử mà bản thân nàng xem là người nhà.
Sao hắn lại có thể như vậy…
“Ngươi làm ta thất vọng quá, sao có thể phản bội ta như vậy?”
Từ Tử Xuyên có chút bất đắc dĩ đón nhận ánh mắt đau đớn của nàng.
Ta chẳng phải là tài sản riêng tư của ngươi, cũng không gia nhập Cửu Đình
cung, sao lại thành phản bội rồi?
Nhưng nghĩ đến trước giờ Lam Anh luôn gọi Từ đại sư, Từ đại ca, cuối cùng
hắn vẫn giữ lại mấy phần kiên nhẫn.
“Ngươi cũng nhìn thấy rồi, ta là đệ tử do Khương chưởng môn đích thân thu
nhận, vốn thuộc về Phi Tiên môn…”
“Ta mặc kệ!”
Tiếng hét của Lam Anh làm gián đoạn hắn.
Lúc này, thiếu cung chủ của Cửu Đình cung không còn hăng hái như trước nữa,
mà giống như một kẻ điên mất đi lý trí.
“Ta xem trọng ngươi như vậy, sao ngươi lại có thể lừa gạt bọn ta?”
Bỗng nhiên nàng giận dữ chỉ về phía Khương Thành.
“Chỉ vì hắn thôi sao?”
“Hắn tính là cái gì, có tư cách gì đảm nhiệm chưởng môn Phi Tiên môn chứ,
ngươi dựa vào cái gì mà phải đi theo hắn?”
“Minh chủ, đúng là nực cười!”
“Cho dù trước kia ngươi gia nhập Phi Tiên môn thì đó cũng là chuyện trước
kia…”
“Đủ rồi!”
Giọng điệu của Từ Tử Xuyên rốt cục cũng lạnh xuống.
Lam Anh khó chấp nhận được kết quả này, hắn có thể hiểu được.
Nhưng hạ thấp Khương chưởng môn thì hắn không thể nhịn được.
“Ta đến Đông Trúc đảo không phải hướng về Cửu Đình cung các ngươi, mà là
hướng về phía Phi Tiên môn.”
“Nếu không phải lòng dạ các ngươi không đủ, không chứa được Phi Tiên môn
thì ta hoàn toàn không cần phải giấu diếm thân phận.”
“Hiện tại Khương chưởng môn trở về, vị trí minh chủ này chính là của hắn,
đừng ai hòng cướp đi!”
Hắn nhìn sắc mặt khác nhau của đám Thánh Tôn và Thánh Chủ trong ngoài
điện, hạ giọng nói: “Nói thật cho các ngươi biết, có thể được lão nhân gia hắn
dẫn đầu đó là phúc của tất cả các ngươi.”
Tất nhiên, Lam Anh không thể nghe lọt tai lời này.
Nghĩ đến đề nghị bỏ phiếu lựa chọn minh chủ trước đó, ruột gan nàng đều hối
hận đến xanh mét.
“Hắn chẳng phải là Cổ Thánh, ngay cả trưởng lão của tông môn mình cũng
không trấn giữ được, nếu loại người này thật sự trở thành minh chủ vậy chẳng
phải là tai họa của Đông Trúc đảo sao!”
“Tất cả mọi người sẽ vạn kiếp bất phục, hối hận cũng không còn kịp, tỉnh táo lại
chút đi…”
Nhìn thấy nàng sắp thua còn tiếp tục đấu tranh, Ấn Tuyết Nhi cười giễu cắt
ngang lời nàng.
“Ha, trước đó các người không có nói vậy.”
“Chẳng phải nói là thực lực không quan trọng, quan trọng nhất là có thể phục
chúng sao?
Bây giờ Khương chưởng môn có ba tôn chủ ủng hộ, nói rõ hắn có thể phục
chúng, đủ để thẳng bất kỳ vị trí minh chủ nào.”
“Cho nên hy vọng sau này các ngươi hãy phối hợp với minh chủ cho tốt, đừng
phạm thượng nữa!”