ra bên ngoài tranh đoạt Ngân Ngọc Tủy rồi.
Dù sao thần vật như vậy không có mấy người có thể ngó lơ.
Mà không ngoài dự đoán của Lăng, khi Khương Thành biết được có Ngân Ngọc
Tủy hỗn độn ra đời, lập tức đã có hứng thú.
Đạo khí bát giai hiện nay căn bản không thể hiện ra được phẩm vị nhân vật
chính này của hắn.
“Gần đây ca đang định đổi trang bị đấy, đây không phải chính là chuẩn bị cho ta
sao?”
Nàng cố ý quan sát trên dưới Khương Thành một vòng, cười nhạo nói: “Đừng
nói lời tự đắc như thế, Thánh Chủ đỉnh phong tham dự tranh đoạt lần này không
dưới ba mươi vị, hình như ngươi vẫn không đủ nhìn.”
“Khí chất của nhân vật chính ngươi không hiểu đâu.”
Ném xuống câu nói này, Thành ca bay ra cửa điện, rất nhanh đã rời khỏi Phù Du
Hải.
Sau khi hắn rời đi, bóng dáng của Tiêu Đế lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh Lăng.
“Hắn vẫn rất tự tin nhỉ.”
Lăng nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Lần sau ngươi lại
đột nhiên xuất hiện như vậy nữa, ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”
Vừa rồi nàng còn không phát hiện sự tồn tại của Tiêu Đế.
Đối với Cổ Thánh mà nói, đây là chuyện cực kì không thể tin được.
Nhất là Tiên Võ châu còn là sân nhà của nàng, quả thực là tương đương với
“thánh giới” của nàng.
Tiêu Đế chỉ là Thánh Tôn, cho dù biết một vài thần thông ẩn thân, vốn dĩ cũng
không thể giấu được nàng.
“Đùa giỡn một tí khuấy động bầu không khí một chút mà, bớt giận đi.”
“Kẻ sống tạm bợ” trong Thập Thiên Đế này giơ hai tay lên mỉm cười xin lượng
thứ, hiển nhiên cũng không dám chọc giận Lăng.
“Ngươi không lo lắng Khương Thành sẽ chết ở bên ngoài sao, ta nghe nói hắn
đã đắc tội Ngự La thánh địa.”
“Không lo lắng.” Lăng trả lời không do dự chút nào.
Tiêu Đế nhìn về phía ngoài điện, sâu xa nói: “Ta từng nghe qua sự tích trước kia
của hắn, cũng biết hành động vĩ đại ở Thương Lan đại lục của hắn, nhưng
Thánh Chủ đỉnh phong là một cấp bậc khác đấy.”
Lăng bình tĩnh nói: “Thánh Chủ đỉnh phong chẳng tính là gì với hắn cả, có lẽ
chỉ có Thánh Tôn mới có thể mang đến cho hắn chút uy hiếp.”
Tiêu Đế lắc đầu bật cười: “Lòng tin của ngươi với hắn dồi dào thật đấy.”
Lần trước hắn ra mặt hoan nghênh Khương Thành, chính là Lăng âm thầm bày
mưu đặt kế đấy.
Mặc dù bề ngoài đã phối hợp, nhưng trong lòng hắn không cho là đúng.
“Chỉ sợ hắn sẽ phụ một phen kì vọng này của ngươi.”
Khương Thành không hề biết cuộc trò chuyện của hai người này, sau khi rời
khỏi Phù Du Hải, hắn liền bắt đầu tìm kiếm.
Vốn cho rằng đây sẽ là một nhiệm vụ chẳng có mục tiêu.
Thời gian trước khi tin tức của Kim Ngọc Tủy bùng nổ ra hắn cũng từng nghe
ngóng qua, trước khi Ngọc Tủy hỗn độn nhận chủ chỉ là một sợi khí cơ, thần
hồn và đạo đều không thể cảm nhận được.
Tiên Cực đại lục lớn như thế, hoàn toàn chính là mò kim đáy biển.
Nhưng sau khi bay ra một đoạn đường, hắn mới phát hiện mình đã không cần
tìm kiếm khắp nơi nữa.
Trpng hư không phía trước, tiên nhân kết đội thành nhóm liếc mắt cũng không
nhìn đến bờ.
Có nhóm là một tông môn tụ lại với nhau, có nhóm là một tộc quần, ít thì mấy
trăm, nhiều thì mấy chục ngàn.
Những tông môn này phân bố chằng chịt ở hư không rộng lớn, giữa các phái
không dính líu đến nhau, cách nhau rất xa, ngược lại cũng không tính là chen
chúc.
“Chuyện này cũng phô trương quá nhỉ?”
“Lẽ nào tiên nhân của toàn bộ Cực Tiên đại lục đều xuất động rồi sao?”
Khương Thành liếc mắt nhìn đi, mặc dù hư không mấy tỉ dặm xung quanh vẫn
trống rỗng rất nhiều, nhưng trước sau trái phải trên dưới mỗi một nơi đều có
người.
Chỉ có điều, những người xung quanh kia đều chỉ là Đạo Thánh, Đạo Tôn.
Những người này ai cũng đều đã rút vũ khí ra, tiên lực giống như không cần
tiền, mù quáng vung vẩy về phía trước.
Hình thành một màn chắn tiên lực cực kì kiên cố mà lại to lớn, trông vô cùng
tráng lệ.
Màn chắn tiên lực như vậy đương nhiên không cản được Khương Thành.
Hắn thúc động lực trọc xé ra một lỗ từ màn chắn tiên lực, xuyên qua những trở
ngại của Đạo Thánh xung quanh kia.
Sau khi nhẹ nhàng bay vào bên trong mới phát hiện vẫn còn một nhóm người
khác.
Cũng đều là phân bố chằng chịt, chỉ có điều nhân số ít hơn rất nhiều, hơn nữa
toàn bộ đều là cảnh giới trên Đạo Thần.
Mặc dù những Đạo Thần và Thánh Chủ này đến từ những tông môn và tộc quần
khác nhau, nhưng lúc này lại giống như cùng nhau lập đội, toàn bộ đều phân tán
chỗ đứng, mỗi người một việc.
Nếu như từ trên không trung nhìn xuống có thể nhìn thấy bọn họ mơ hồ đã hình
thành một vòng bao vây hình tròn.
Vầng sáng của đạo hải và thánh giới tràn ngập ở khu vực không hơn mấy trăm
triệu dặm xung quanh kia, lấp đầy mỗi một chỗ trống, khiến vòng bao vây nhìn
như lỏng lẻo kia giống như thùng sắt gió không lọt qua được.
Tiếng hò hét và la gào không ngừng truyền đến.
“Cẩn thận!”
“Nó đến rồi, nó đến bên phía chúng ta rồi!”
“Đừng để nó chuồn mất!”
“Mau mau mau, bắt lấy nó!”
“Chạy rồi, đi đến bên chỗ các ngươi rồi!”
“Cản nó lại!”
Vòng bao vây giờ nào phút nào cũng đều đang không bình tĩnh, giống như lục
bình phập phồng theo sóng xanh dập dờn.
Khương Thành nghe đến đầu óc mơ hồ, càng tò mò vô cùng.
“Sao lại cảm thấy những người này vây lại với nhau để bắt cá nhỉ?”
Hắn cũng không thể nhìn thấy bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì bất luận là thần hồn hay là linh ý đều không thể xuyên thấu nhiều đạo hải
và thánh giới như thế.
Có điều thân ở bên ngoài vòng vây, rất nhanh đã phát hiện bóng dáng của đám
người Diệu Du, Xung Vi và Trường Linh.
Chỗ đứng của hơn hai trăm vị Đạo Thần và năm vị Thánh Chủ Phi Tiên môn là
ở một góc phía dưới bên phải ở phía trước.
Thế trận như vậy, chỉ là tổ thành một phần rất nhỏ của vòng bao vây này, không
nổi bật chút nào.
Lúc này, tất cả mọi người hết sức chăm chú nhìn chằm chằm bên trong trận.
Ánh mắt không ngừng di chuyển, đầu cũng dao động theo vật nào đó bên trong,
thỉnh thoảng còn hò hét theo, đó gọi là nhập vào.
Thành ca rất tự nhiên tiến vào đội ngũ của bọn họ, bay đến bên cạnh Ngộ Sơn ở
phía trước.
Người kia lúc này mới kinh ngạc nhận ra bên cạnh có thêm một người, vừa nhìn
là Thành ca, nhất thời lộ ra vẻ vui mừng.
“Sư tôn, cuối cùng ngươi cũng đến rồi!”
“Còn muộn thêm chút nữa thì không đuổi kịp lần cơ duyên này rồi.”
Khương Thành híp mắt quan sát phía trước, hư không sớm đã bị các loại đạo
hải và đạo thánh tràn ngập.
“Các ngươi đang làm cái gì vậy? Bắt Ngân Ngọc Tủy hỗn độn sao?”
“Đúng thế, phát hiện ra nó đã mấy ngày rồi, luôn đè nén nó ở trong phạm vi
năm trăm triệu dặm xung quanh này.”
“Cho nên Ngân Ngọc Tủy hỗn độn ở đâu?”
Chỉ dựa vào hai mắt, đừng ní Ngân Ngọc Tủy kia, người của những tông môn
khác gần đây cũng không nhìn thấy, chỉ có thể dùng thần niệm cảm nhận.
Dù sao năm trăm triệu dặm đã đủ rộng lắm rồi.
Nhiều Đạo Thần và Thánh Chủ như vậy phân tán ở trong đó cũng chỉ là mấy
giọt nước trong biển lớn mà thôi.
Lọt vào trong tầm mắt chỉ là trùng trùng lớp lớp thánh giới.
“Khí cơ hỗn độn bất luận là mắt thường hay là thần hồn đều không thể nhìn
thấy được, cho dù dùng đạo cũng không thể cách không bắt được sự tồn tại của
nó.”
Trường Dương ở một bên thúc động thánh giới của mình, nhanh chóng phổ cập
kiến thức cho Khương sư tổ.
“Nhưng thân là khí cơ hỗn độn, khi nó đụng vào đạo hải và thánh giới sẽ tạo
thành chấn động nhất định.”
“Lúc này, chúng ta có thể dựa vào dao động của thánh giới tự thân bị chấn động
phán đoán nó đã đến rồi.”
Hắn nói như thế, Khương Thành cuối cùng mới lĩnh hội được độ khó của việc
tìm kiếm Ngọc Tủy hỗn độn.
Đầu tiên phải mở thánh giới và đạo hải, thử vận may không mục tiêu ở toàn bộ
Tiên Cực đại lục.
Mong chờ có thể đụng phải nó.
Sau đó biết được nó ước chừng ở khu vực này, rồi lại triệu hồi những người
khác đến đây vây đuổi ngăn chặn.
Cuối cùng mọi người cùng nhau từng chút một thu nhỏ vòng bao vây.
Thánh Tôn của Tiên Cực đại lục không thể ra tay, chỉ dựa vào lực lượng của
một mình Thánh Chủ gần như không thể nào thành công.
“Nhiều người như thế đồng tâm hiệp lực, vậy cuối cùng bảo vật thuộc về ai?”
Hắn hỏi ra một vấn đề mấu chốt.