“Tự tưởng tượng đi.” Thành ca vẻ mặt cao thâm khó lường.
Huyết Đế hận không thể giết chết tất cả những người nói chuyện một nửa trên
đời này.
Có một đoạn duyên?
Có một đoạn tình?
Chắc không phải là có quan hệ mập mờ chứ?
Không không không, không thể nào!
Năm xưa nữ nhân đó là cấp bậc nào?
Khương Thành mới dáng vẻ gì?
Khi vừa mới đến Thiên Cung, chẳng qua là một Tôn Giả mà thôi.
“Ngươi đang khoác lác đúng không?”
“Chuyện này ta cần gì phải khoác lác? Năm xưa phát mười món Thiên Đạo chí
bảo cho các ngươi chính là ta sắp xếp nàng đi làm đó được không?”
“Ngươi sắp xếp?”
Huyết Đế quan sát trên dưới hắn một cái, sự kinh hãi lúc trước biến mất sạch sẽ,
thay vào đó là khinh thường.
Hắn cảm thấy Khương Thành khoác lác quá mức.
Đủ tư cách phân phối mười món Thiên Đạo chí bảo đó là thân phận gì?
Nếu như ngươi có thân phận bậc đó, hiện tại sao có thể vẫn là Đạo Thánh.
“Vậy cuối cùng nàng là ai?”
Khương Thành lúc này mới nghe ra, chuyện Thập Thiên Đế biết dường như có
hơi ít.
Tiên Mẫu tặng bảo vật quý trọng như thế, ngay cả cái tên cũng không để lại à?
“Ngươi nghe nói qua Tiên Mẫu rồi nhỉ?”
“Nghe nói rồi!”
Hai mắt Huyết Đế sáng lên: “Lẽ nào người tặng Thiên Đạo chí bảo cho bọn ta
thật sự là Bà Sa Ngọc Nhân Tiên Mẫu hóa hình?”
“Sai! Đương nhiên không phải nàng!”
Khương Thành lắc ngón tay: “Không những không phải nàng, nữ nhân tặng chí
bảo cho các ngươi kia còn là kẻ thù một mất một còn của nàng.”
Hắn có hơi đồng tình nhìn Thu Vũ Tuyền ở nơi không xa một cái.
Tiên Mẫu à Tiên Mẫu, chuyện này thật sự không trách ta được đâu đấy.
Ai kêu ngươi muốn làm chuyện tốt không để lại tên chứ?
Vậy ngươi đừng trông mong tương lai sau khi khôi phục kí ức, Thập Thiên Đế
sẽ cúi đầu bái ngươi nữa.
“Hả?”
Huyết Đế vẻ mặt nghi ngờ.
“Tiên Mẫu là chí bảo thứ mười bốn bảo vệ Thiên Đạo, mà người tặng chí bảo
cho bọn ta kia rõ ràng là đại biểu Thiên Đạo, các nàng hẳn là cùng một trận
doanh chứ, sao có thể là kẻ thù một mất một còn?”
“Hừ hừ, ngươi chỉ biết một cái, không biết những cái khác!”
Khi Thành ca hố người, đầu óc hoạt động vô cùng tốt.
“Ngoại trừ mười ba món chí bảo và Bà Sa Ngọc Nhân ra, Thiên Đạo còn có một
người bảo hộ.”
“Người bảo hộ?”
“Đúng vậy, nàng chưa từng hiện thân, cũng chưa từng để lại tên, thế giới không
ai biết được sự tồn tại của nàng.”
Huyết Đế cũng không dễ lừa như thế, hắn thản nhiên nói: “Nếu như đã không ai
biết, vậy ngươi làm sao đảm bảo ngươi nói là thật, mà không phải là bịa?”
Khương Thành kiêu ngạo nói: “Ta từng đi đến nơi hạch tâm nhất của Thiên
Đạo, vốn dĩ ta có thể nhìn thấy tồn tại các ngươi không nhìn thấy.”
“Ý của ngươi là, chí bảo của bọn ta là người bảo hộ kia tặng à?”
“Đúng vậy.”
Khương Thành nghiêm túc gật đầu, thuận tiện bổ sung nói: “Nàng và Tiên Mẫu
thế như nước với lửa, hai người chính là kẻ thù một mất một còn.”
“Hừ!”
Huyết Đế liếc nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ngươi coi ta thành đứa trẻ ba
tuổi, dễ lừa như thế à?”
Khương Thành thầm nghĩ lẽ nào hắn đã nhìn ra sơ hở?
Có điều mặt ngoài vẫn ung dung thản nhiên, cố ý giả ngốc: “Ta lừa ngươi chỗ
nào?”
Huyết Đế đúng thật là không tìm được sơ hở.
“Nếu như Thiên Đạo đã có người bảo hộ, vậy năm xưa Nguyên Tiên giới sụp
đổ, khi Thiên Đạo biến mất, tại sao nàng không ra mặt bảo vệ?”
“Chuyện quan trọng như Nguyên Tiên giới sụp đổ kia ngươi đừng nói với ta là
nàng không biết chuyện, hoặc là không muốn quan tâm!”
Đầu óc của Khương Thành gió bão nhanh chóng vận chuyển.
Rất nhanh đã nghĩ được cái cớ.
“Coi như ngươi đã hỏi đúng mấu chốt rồi!”
Hắn còn chủ động cho Huyết Đế một like.
“Chuyện nằm ở trên chuyện Nguyên Tiên giới sụp đổ này.”
“Lúc đó Thiên Đạo bị người nào đó trộm đi, có lẽ ngươi biết chứ nhỉ?”
“Chuyện này ngươi cũng biết?”
Chuyện này bản thân Huyết Đế cũng không rõ lắm, chỉ nghe được một vài
truyền thuyết.
“Chuyện này sao ta có thể không biết chứ?”
“Hắn là ai?”
Khương Thành cũng liếc hắn một cái: “Dựa vào cấp bậc của ngươi, biết nhiều
quá không có chỗ tốt.”
Thực ra hắn cũng không biết tên của người đó.
Chỉ biết lúc đó hắn trộm Thiên Đạo đi, hại Thượng Cổ Nguyên Tiên giới sụp
đổ, ba nghìn căn nguyên phân tán.
Theo Tiên Mẫu đã nói, người đó sau này còn tạo ra Huyền Giới.
“Ngươi không thấy lạ là hắn trộm Thiên Đạo thế nào sao? Đó là Thiên Đạo
đấy!”
Hắn nói như vậy, Huyết Đế cũng không nhịn được bắt đầu tò mò.
Chuyện này cũng là một câu đố vạn cổ.
“Trộm đi thế nào?”
“Rất đơn giản, có nội ứng, bằng không sao có thể thuận lợi như thế?”
“Nội ứng? Ý của ngươi là…”
Khương Thành chậm rãi gật đầu.
“Đúng thế, nội ứng đó chính là Bà Sa Ngọc Nhân, cũng chính là Tiên Mẫu!
Chính là nàng phối hợp với người ngoài mới để Thiên Đạo bị người trộm đi!”
“Cái gì?”
Tam quan của Huyết Đế đều suýt nữa sụp đổ.
“Tiên Mẫu thế mà phản bội Thiên Đạo? Chuyện này sao có thể chứ?”
“Sự thật chính là như vậy!”
Khương Thành một bộ dáng giọng điệu rất quyền uy.
“Nói thật cho ngươi biết, nước của Thiên Đạo rất sâu, không phải là một tấm
tôn.”
“Ngươi nghĩ thử đi, ý thức tự chủ của Bà Sa Ngọc Nhân mạnh như thế, xưa nay
tự cho mình là người đại diện Thiên Đạo, sao nàng có thể tha thứ cho một sự
tồn tại là người bảo hộ?”
“Giữa hai nữ nhân này sớm đã có vô số vết nứt từ lâu!”
“Mà chuyện năm xưa Thiên Đạo bị trộm đi, chính là do Tiên Mẫu ám toán
người bảo hộ, từ đó các nàng cũng hoàn toàn đi đến mặt đối lập!”
“Vậy mà lại như thế?”
Huyết Đế cảm thấy thế giới quan của mình cũng sắp định hình lại lần nữa rồi.
Chịu thôi, những gì Khương Thành nói ngoại trừ bản thân Tiên Mẫu có thể làm
rõ ra, toàn bộ Nguyên Tiên giới cũng không ai biết chân tướng.
Huyết Đế không đào ra được sơ hở.
Huống hồ Khương Thành đúng thật nói ra rất nhiều thứ không ai biết.
“Đúng thế.”
Thành ca rèn sắt khi còn nóng, nói tiếp: “Sau khi Nguyên Tiên giới tổ chức lại,
người bảo hộ tỉnh lại.”
“Nhưng nàng lúc đó vẫn cực kì yếu ớt, mà Tiên Mẫu lại sớm đã thu hoạch nhiều
năm.”
“Mà cũng ngay vào lúc đó, ta vào nhầm trung tâm Thiên Đạo, nhìn thấy người
bảo hộ.”
“Ta cho nàng một kiến nghị, hiện tại cứng chọi cứng với Tiên Mẫu, ngươi
không thể thắng nổi.”
“Không bằng phân phát Thiên Đạo chí bảo xuống, tìm mấy trợ thủ, để bọn họ
giúp đỡ ngươi ổn định phát triển Thiên Đạo.”
“Tuy nhiên chuyện này vẫn bị Tiên Mẫu phá hoại ngầm, cho nên cuối cùng
người bảo hộ chỉ phát xuống mười món Thiên Đạo chí bảo.”
Huyết Đế hoàn toàn chết lặng.
Đến nỗi căn bản không biết nên nói chút gì để biểu đạt tâm trạng của mình.
Dựa theo Khương Thành nói như thế, Tiên Mẫu chính là đại boss phản diện
cuối cùng à!
Có được sự ban tặng của “người bảo hộ”, vậy sứ mệnh cả đời của Thập Thiên
Đế bọn họ chẳng phải là - Tiêu diệt Tiên Mẫu sao?
Cảm ngộ xảy ra bất ngờ này khiến đầu óc hắn lộn xộn một mảnh.
Khương Thành vỗ vai hắn, hai mắt tràn đầy thần thái khích lệ.
“Đừng khiến nàng thất vọng, ngươi biết nàng muốn các ngươi làm gì mà.”
“Tiên Mẫu nhất định phải tiêu diệt!”
“Đó không chỉ là vì báo đáp ơn dìu dắt của nàng, cũng là vì bảo vệ Thiên Đạo.”
Huyết Đế mù mịt gật đầu, lại lắc đầu.
Hiện tại bản thân hắn cũng không biết nên làm thế nào.
Chuyện này lớn quá.
Hắn cảm thấy tương lai vẫn cần phải tìm mấy vị Thiên Đế khác thương lượng kĩ
càng một chút.
Không thể bởi vì những lời nói hôm nay của Thành ca đã lập tức đưa ra quyết
định.
Thành ca vẫn ở đó tiếp tục đào hố cho Tiên Mẫu.
“Tương lai nếu như ngươi gặp phải Tiên Mẫu, nhất định đừng tin bất kì lời nào
của nàng. Nữ nhân này xưa nay nổi tiếng xảo quyệt, không chừng còn lên tiếng
nói rằng Thiên Đạo chí bảo là do nàng đưa đấy.”
“Gặp mặt thì sóng vai nhau lên, đừng cho nàng cơ hội mê hoặc lòng người, trực
tiếp đánh bay!”