Mục lục
Bắt Đầu Ban Thưởng 100 Triệu Mạng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi bốn vị phó lãnh chúa nhận được thông báo, tất cả đều không thể tưởng

tượng nổi.

“Các ngươi nói cái gì?”

“Phủ lãnh chúa tự nhiên bị tấn công?”

Chuyện thế này, bọn họ cũng lần đầu gặp.

Mặc dù năm đó khi Cận Sùng cướp đoạt vị trí lãnh chúa cũng nổ ra một trận

long trời lở đất, nhưng trận chiến đó chỉ cũng diễn ra ở những nơi khác.

Phủ lãnh chúa là khu vực nòng cốt, từ trước đến nay chưa ai dám mạo phạm.

Sau một thời gian ngắn kinh ngạc, mấy tên phó lãnh chúa đều lộ ra vẻ mặt phẫn

nộ.

Đây là dám đến xúc phạm kẻ có quyền thế mà, kẻ nào lại to gan như vậy?

“Kẻ nào dám?”

“Hắn nói hắn tên là Khương Thành.”

“Khương Thành nào?”

“Không phải là tên Khương Thành đã giết ba vị Cảnh chủ chứ?”

“Cái gì? Là hắn?”

“Chúng ta không đi tìm hắn tính sổ, hắn nên cảm thấy may mắn khi giữ được

một mạng, giờ lại còn dám chủ động đến trước cửa khiêu khích?”

“Tiêu diệt hắn!”

Bốn phó lãnh chúa chuẩn bị xuất trận, hừng hực khí thế nghênh chiến.

Mà lúc này, bên ngoài phủ lãnh chúa đã rất náo nhiệt.

Đường đường phủ lãnh chúa lại bị tấn công, chuyện này là lần đầu tiên xảy ra

trong lịch sử của Thiên Hồng Lĩnh, tất cả tu sĩ nơi này dường như đều có mặt,

chen nhau tới xem, hóng chuyện.

Khi nghe nói đây là Khương Thành, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Nghe nói người này đã giết ba vị Cảnh chủ đấy, vậy mà còn dám đến đây làm

càn?”

“Hắn không biết đường trốn đi mà còn dám xuất hiện?”

“Thật là không muốn sống, chủ động khiêu khích lãnh chúa, không cần nghi

ngờ gì nữa kẻ này chắc chắn sẽ chết!”

“Cũng không cần lãnh chúa ra tay, một phó lãnh chúa cũng dễ dàng xử đẹp

hắn!”

Nghe những lời bán tán của đám người này, Cung Tình vô cùng sốt ruột.

“Chủ công, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi nơi này đi.”

“Ngươi nói cái quái gì vậy? Không dễ dàng đến được đây, làm sao có thể tay

trắng trở về?”

Thành Ca còn chờ giết đám Đế Cảnh tứ trọng, để điểm Tiên Nguyên của bản

thân được tăng thêm mấy lần nữa.

Đối mặt với đám tu sĩ vây xung quanh, hắn không những không khẩn trương,

ngược lại còn đắc ý chắp chắp tay.

“Ha ha ha, chào mọi người nhá!”

“Các bằng hữu phía sau các ngươi có ổn không, nếu không nhìn thấy có thể bay

lên!”

“Không sai, ta chính là Khương Thành người mà các ngươi “nhớ nhung”!”

“Lúc trước mới chỉ giết ba tên Cảnh chủ, chỉ là một trận chiến nhỏ mà thôi, các

ngươi cứ bình tĩnh.”

Nhìn thấy Thành Ca như minh tinh toả sáng, khóe miệng mọi người giật giật.

Ngươi sắp chết rồi, lại còn mạnh miệng, huênh hoang khoác lác như vậy sao?

“Khương Thành ở đâu?”

“Tất cả tránh ra! Để tên Khương Thành được chết nhanh gọn!”

“Đáng ghét, dám hung hăng làm càn như vậy?”

Bốn vị phó lãnh chúa khí thế hùng hổ xông tới, trong đám người hỗn loạn, có

rất nhiều tu sĩ vì để nhường đường, thậm chí còn bị xô lấn rơi từ trên cao xuống.

Tim của Cung Tình cũng thót lên cổ họng.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Đi đứt, đi đời rồi.

Bản thân còn chưa kịp thuyết phục Lãng Trí tâm phúc của lãnh chúa tiền nhiệm,

cũng chưa kịp tiếp xúc với hai vị phó lãnh chúa Canh Hà và Mạc Niên.

Hơn nữa bây giờ Khương Thành còn ngang nhiên tới “gõ cửa”, vô hình chung

này đã khiến cho đối phương có ấn tượng không tốt.

Khả năng muốn lôi kéo được bọn họ cũng giảm đi rất nhiều lần.

Trong đầu nàng quân sư “ngổn ngang” vô số suy nghĩ, còn Khương chủ công

thì đã sẵn sàng nghênh chiến.

“Các ngươi chính là lão đại của nơi này sao?”

Một người trong số đó hắn còn không biết, còn tưởng Cận Sùng chính là một

trong bốn người này.

“Ngươi chính là Khương Thành?”

Bốn người nhìn thấy bề ngoài cảnh giới của Đế Cảnh nhất trọng này, đều có

chút mơ hồ.

Cảnh giới như này làm sao có thể giết ba tên Cảnh chủ được?

Lẽ nào hắn che giấu thực lực?

Phó lãnh chúa Nghiêm Tôn nhoáng chân khí trong tay một cái, áp chế của tứ

trọng trực tiếp xông tới.

“Thật sự là không biết sống chết, lại tự chui đầu vào rọ.”

Hắn đang muốn trực tiếp ra tay rồi, bỗng nhiên từ phía sau một lão già Đế Cảnh

tam trọng hậu kỳ tự nhiên hô to chen ngang.

“Dừng lại!”

“Nghiêm phó lãnh chúa xin dừng lại!”

Nghiêm Tôn nhíu mày: “Làm sao vậy?”

Lão già này là một trong những trưởng lão dưới trướng lãnh chúa.

Luận địa vị kỳ thật còn cao hơn những Cảnh chủ bên ngoài kia.

Chỉ thấy lão già kia liều lĩnh xông vào trận, vẻ mặt khó tin chỉ vào Khương

Thành, nói to: “Hắn, hắn…”

“Hắn làm sao?”

Nghiêm Tôn cùng ba vị phó lãnh chúa đều có chút thiếu kiên nhẫn.

Mà lúc này, bên ngoài lại có hai cao thủ Đế Cảnh tam trọng lên tiếng.

“Là hắn!”

“Thì ra là hắn!”

“Cận Sùng lãnh chúa chính là bị kẻ này giết chết!”

“Ký hiệu lãnh chúa, ngay trên người hắn!”

Những lời này, tựa như sét đánh giữa trời quang, oang oang trong đầu mọi

người, tạo thành một chuỗi nổ liên hoàn.

Tận đến lúc này có rất nhiều người mới được hay tin Cận Sùng lãnh chúa đã

chết.

“Cái gì? Lãnh chúa đã sớm bị tên này giết?”

“Chuyện này làm sao có thể?”

“Đương đường là lãnh chúa, cứ như vậy mà chết rồi?”

“Thảo nào mấy hôm nay đều không thấy khí tức của căn nguyên, hoá ra lãnh

chúa đã xảy ra chuyện rồi?”

“Mẹ kiếp, khó tránh hắn dám kiêu ngạo như vậy, thì ra thực lực lại mạnh như

vậy?”

“Vậy chẳng phải hắn đã trở thành lãnh chúa mới sao?”

Người khiếp sợ nhất ở hiện trường chính là Cung Tình.

Nàng há hốc mồm, trợn tròn mắt.

Suốt quãng đường tới bây giờ, nàng đã nhiều lần giả định sau khi đụng phải

Cận Sùng sẽ xảy ra chuyện gì.

Bây giờ tất cả những giả định đó đã bị đảo ngược.

Bởi vì Cận Sùng sẽ không xuất hiện nữa.

Hắn đã sớm bị Khương Thành giết chết.

Làm thế nào chuyện này có thể?

Bản thân suốt quãng đường đều đi theo hắn, không hề thấy hắn rời đi.

Chẳng lẽ chuyện này xảy ra trước khi mình gặp hắn?

Hắn giết Cận Sùng như thế nào?

Ngay cả lãnh chúa cường đại hắn cũng có thể giết?

Cái này, chuyện này cũng quá vô lý mà?

Vẻ mặt nàng khó tin nhìn Khương Thành, trong ánh mắt lộ ra dấu chấm hỏi lớn.

Đã xảy ra chuyện gì vậy, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Cung quân sư cho dù có thông minh thế nào thì đầu óc cũng tối sầm.

Cảm nhận được ánh mắt rung động của nàng, lại nghe những người người xung

quanh bàn ra tán vào, Thành Ca đạt được thỏa mãn cực lớn.

Hắn mở hệ thống nhìn thoáng qua cũng không tệ lắm.

Lần này ước chừng giá trị thanh danh đạt được hơn ba trăm ngàn, lại có thể đổi

thêm hơn ba trăm điểm tiên nguyên.

Lời nhất chính là sự sảng khoái.

Vẫn đợi mọi người xung quanh đều khiếp sợ rồi, Thành Ca mới thả lỏng hai tay.

“Được rồi được rồi, bình tình đi!”

“Đây chỉ là thao tác cơ bản thôi, không có gì phải kinh ngạc.”

“Tiếp theo nên làm việc chính rồi.”

Nói xong, hắn giương Toái Ly kiếm, nhắm vào bốn phó lãnh chúa đối hiện.

“Đến đi, chúng ta vào việc chính.”

Hắn cũng không nghĩ tới muốn lôi kéo ai, thuyết phục ai.

Tất cả cùng chết không phải cũng tốt sao?

Đánh không lại liền mở hệ thống hack tiếp tục đánh lại, quả là một chuyện dễ

dàng, cần gì phải phức tạp như vậy?

Nghiêm Tôn đối diện hít một hơi thật sâu, ngược lại hắn sớm biết Cận Sùng đã

chết, nhưng không ngờ tới lại chính là Khương Thành ra tay.

Sau khi bớt kinh ngạc, hắn một lần nữa bình tĩnh lại.

“Liên thủ giết hắn, đoạt lại ký hiệu!”

Mặc dù bề ngoài cảnh giới của Khương Thành nhìn thế nào cũng không giống

như người có thể giết chết Cận Sùng, nhưng hắn cũng không dám một mình

xông lên.

Bốn phó lãnh chúa liên thủ, hẳn là không có vấn đề gì.

Nhưng mà còn chưa đợi hắn lên tiếng xong lên, thì Lãng Trí bên cạnh liền xong

ra hô to một tiếng.

“Cung đón tân nhiệm lãnh chúa!”

Sau đó, người này thu hồi băng kiếm, khom người về phía Khương chưởng

môn, biểu đạt ý thần phục của mình.

Nghiêm Tôn giận dữ: “Lãnh Trí, người làm cái quái gì vậy? Hắn chính là kẻ

địch giết Cận Sùng lãnh chúa!”

“Canh Hà, Mạc Niên, hai ngươi cùng ta liên thủ giết hắn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK