được đủ những thông tin.
Coi như là đủ để hiểu về Thiên giới.
“Như vaayjm Vương triều Tinh U chúng ta đang ở là kẻ địch của Thiên Đạo.”
“Ở đây lẽ nào muốn chúng ta làm kẻ địch với Thiên Đạo?”
Khác với Khương Thành, Thu Vũ Tuyền vẫn không dễ dàng thích nghi được
với việc lập trường thay đổi.
Ngược lại, Quân Vương thì nghĩ rất thoáng.
“Không sao, đây chỉ là một giai đoạn lịch sư đã kết thúc mà thôi.”
“Cho dù chúng ta có thay đổi gì thì cũng chỉ là một giấc mộng, không cần phải
bận tâm.
“Chuyện quan trọng là phải diễn tốt thân phận ở thế giới này.”
Hắn biết vì sao Thu Vũ Tuyền lại khó thích ứng được, bởi vì nàng là người có
thiên tâm thần phẩm hiếm thấy nhất ở Thiên Cung.
Chuyện này đại diện cho việc trung thành nhất với Thiên Đạo.
“Nhiệm vụ quan trọng trước mắt đó là gia tăng thực lực.”
Do không có kí ức của “Ngọc Hoàn Vương”, Quân Vương giống như đột nhiên
có được một núi bảo vật nhưng lại không biết tiêu thế nào.
Thu Vũ Tuyền cũng rất có hứng thú với Thiên tộc.
Hai người đều rất cần có sự chỉ đạo của dân bản địa.
Mà vấn đề này cũng không khó giải quyết.
Ngọc Hoàn có ba người con trai, mười chín đứa cháu trai cháu gái, hơn trăm
đứa chắt, thậm chí còn có cháu cố nữa.
Theo như quy định của Thiên tộc, chỉ có thực lực đạt đến Thiên giai nhất trọng
mới có thể có được bổ nhiệm chính thức, có được một bán chức.
Mà Thiên giai nhất trọng thì có thực lực ngang với Đạo Tôn sơ kì của Thiên tộc
bên kia.
Thiên giai ngũ trọng tầm cơ với Đạo Thánh vừa nhập môn.
Những tôn tử hậu bối vẫn chưa đạt đến thực lực Thiên giai sẽ phải ở mãi Vương
phủ Đăng Thiên các để học hành.
Vương phủ có mời cao thủ chuyên môn đến dạy học.
Từ mặt công pháp, thần thông, kĩ năng chiến đấu đủ mọi mặt để tiến hành dạy
cho những hậu bối.
Khi Quân Vương và Thu Vũ Tuyền cùng nhau đi đến Đăng Thiên các đã dẫn
đến tự chấn động không ngoài dự liệu.
Mấy tiếng gia gia, tằng gia gia, lão tổ thao thao bất tuyệt khiến Quân Vương vô
cùng hài lòng.
Hai thầy giáo đang dạy học cho những hậu bối ở cảnh giới Thiên giai lục trọng
cũng bị dọa đến mức lập tức đứng dậy hành lễ.
“Bái kiến Ngọc Hoàn Vương!”
“Sao ngươi lại có thời gian đến đây…”
Quân Vuowngquy cho cùng cùng là người có cương vị cao, tiếng nói cũng khá
lớn.
Hắn lạnh lùng liếc xéo mấy người này một cái: “Sao hả, ta không thể đến sao?”
“Không không không, bọn ta nào dám…”
“Ta đến kiểm tra xem tình hình tu luyện của đám hậu bối, các ngươi cứ làm như
bình thường là được.”
Nối xong, hắn cùng với Thu Vũ Tuyền một lối ngồi vào phía bên cạnh hai giáo
viên đang dạy.
Không sai, hắn ôm theo tâm trạng muốn học lỏm để đến đây.
Ai mà ngờ được một Ngọc Hoàn Vương Thiên giai thập trọng này, bản thân thật
ra chẳng hiểu gì hết chứ?
Đối với hai giáo viên và hơn ba trăm hậu bối Vương phủ ở đấy mà nói, sự có
mặt của Ngọc Hoàn Vương khiến bọn họ vừa căng thẳng lại vừa kích động.
Đẳng giai thân phận của Thiên tộc rất hà khắc.
Dù bọn họ có là cháu, chắt hay cháu cố của Ngọc Hoàn Vương, nhưng đa số
những hậu bối này vẫn chưa từng nói chuyện với Ngọc Hoàn Vương.
Lão tổ này là trời của Vương phủ, chí cao vô thượng.
Mà Thu Vũ Tuyền đi cùng vớ Ngọc Hoàn Vương như hình với bóng kia cũng
kiến bọn họ tò mò vô cùng.
Nữ tử này là ai?
Lại có thể kề cạnh bên Vương gia, hơn nữ nhìn có vẻ không giống với thị nữ,
trừ khi mà Vương gia đã nhận đồ đệ rồi?
Mọi người chẳng dám nói gì cả, cũng không dám hỏi gì.
Dù bài học của hai giáo viên này không phải bắt đầu từ con số không, Quân
Vương và Thu Vũ Tuyền nghe cũng không hiểu mấy.
Nhưng là một Đạo Thánh của Nhân tộc, lúc trước bọn họ cũng coi như là nội tu
kiêm ngoại tu, nối liền căn nguyên và Thiên Đạo, vốn cũng cần sự không ngừng
cảm ngộ ngoại giới.
So với việc tu luyện của Thiên tộc vẫn có chút gì đó xêm xêm.
Hai người rất nhanh đã phát hiện, mỗi một Toái Linh phiến trước mặt đều giống
như một quyển sách giáo khoa.
Mà khi giảng giải bài học, đám đệ từ phía dưới thỉnh thoảng lại dùng linh ý thúc
động Toái Linh phiến, vừa khớp với bài học.
Toái Linh phiến tuy không đến đẳng giai gì nhưng lại rất thần kì.
Linh ý rót vào giống như vật sống, thậm chí còn xuất hiện những cảnh tượng kì
lạ trong hư không.
Sau khi bài học hôm nay kết thúc, Quân Vương cũng tuyên bố bế quan.
Bởi vì hắn biết được Toái Linh phiến, hắn không cần phải nghe lén nữa, trực
tiếp dùng linh ý của bản thân kết nỗi với Toái Linh phiến là được.
Còn Thu Vũ Tuyền lại có phần bi thương hơn.
Nàng không có thân thể của Thiên tộc, không thể nào kích hoạt được Toái Linh
phiến, cũng không thể nào trực tiếp mở hack để có được linh ý như Thanh ca.
Dưới tình huống như vậy, nàng vẫn cứ ngày ngày chạy đi “nghe giảng”.
Đến cả Quân Vương cũng có phần không hiểu.
Nếu không có linh ý, đến cả nhập môn cũng không được thì có thể học được gì
chứ?
Nhưng Thu Vũ Tuyền cũng không phải người hắn có thể can dự được, chỉ có
thể nghe theo.
Đối với nữ tử xa lạ ngàu nào cũng đến Đăng Thiên các để “học” chung nayg,
các đệ tử của Vương phủ cũng tò mò lắm.
Hình thái dung nhan tuyệt thế, khí chất cao ngạo lạnh lùng, trên người mang
theo sức hấp dẫn thần kì, cả người lại bao trùm một làn sương mù của Thu Vũ
Tuyền trong phủ chẳng ai biết được lai lịch của nàng.
Một thời gian, không biết có bao nhiêu đệ tử Vương phủ chủ động tiếp cận
nàng.
Nhưng không một ai có được sự đáp lại.
Không ai biết Thu Vũ Tuyền đã học được gì.
Cho đến một tháng sau, nhưng đệ tử của Vương phủ được năm giáo viên mang
theo đi rèn luyện thực chiến.
Cũng coi như là một thông lệ, ngoại trừ Thu Vũ Tuyền mới đến ra, những người
khác có ít cũng đã rèn luyện qua mấy chục lần rồi.
Việc rèn luyện chính là giết chết một vào con viễn cổ hung thú, thực lực không
vượt quá Địa giai thập nhị trọng, có năm giáo viên chỉ dẫn nên cơ bản không có
nguy hiểm gì cả.
Nhưng lần này cứ phải có chuyện ngoài ý muốn.
Đội ngũ đến từ Ngọc hoàn Vương phủ gặp phải một tông môn lớn tên là “Thiên
Dương tông” đánh lén.
Nguyên nhân rất đơn giản, việc tranh đoạt Thần vị đã thay đổi thế giới này, mà
trăm ngàn tiên nhân đa phần đều ở phe Tiên tộc.
Những người này sau khi “hồn xuyên” đến, vì để biểu hiện thật tốt trong đại
kiếp nên tính công kích đến Thiên tộc còn mạnh hơn cả Tiên tộc.
Tông chủ Khung Cư Đạo Thần của Thiền Dương tông chính là người từ kỷ
nguyên thứ ba xuyên đến.
Người từng là Chí Tôn này giờ đây có bộ hạ là bảy Đạo Thánh, hơn hai trăm
Đạo Tôn và hàng ngàn Chí Tôn.
Sức chiến đấu như vậy khiến hắn nằm mơ cũng suýt chút cười tỉnh.
Cho hắn cái cảm giác như ta có được thiên hạ, có thể có hoang tưởng là mình
được tung hoành ngang dọc.
Một tháng gần đây, hắn mang theo Thiền Dương tông bốn bề xuất kích, không
những đã chinh phục được mấy tông môn vừa và nhỏ xung quanh, còn quấy
nhiễu được Thiên tộc một lần nữa.
Lần này đánh lén Ngọc Hoàn Vương phủ chỉ là một lần bình thường trong số
đó.
Sau khi nhìn thấy đội hình phía bên kia, hắn chẳng có hứng thú ra tay.
Nhưng Ngọc Hoàn Vương phủ bên này lại hoang mang không biết làm sao.
“Tiên tộc!”
“Đối phương mạnh quá, toi rồi!”
Ngoại trừ năm giáo viên có thực lực Thiên giai ngũ trọng lục trọng so được với
Đạo Thánh ra, những đệ tử khác của Vương phủ thì cả Thiên giai cũng chưa
đến.
Vứt bừa mười mấy Đạo Tôn ra cũng đủ diệt sạch bọn họ.
“Chạy!”
Bọn họ muốn bỏ chạy, nhưng bên Thiền Dương tông sớm đã đến bao vây xung
quanh rồi.
Nhất thời, mọi người đều rơi vào tuyệt vọng.
Mà cũng vào lúc này, Thu Vũ Tuyền đi đến trước nhất, từ từ lấy kiếm ra.
Vào thời khắc nhìn thấy nàng, Khung Cư Đạo Thần đã hốt hoảng.
“Ngươi…”
Hắn suýt chút đã thốt lên tên của Thu Vũ Tuyền.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại ngậm mồm lại, giả vờ như không biết để tránh bại
lộ thân phận bản thân