Kể cả Quý Chủy và Tinh Nhu, toàn bộ mấy nghìn người gào to.
“Không!”
“Không thể như vậy!”
“Bọn ta không đi nữa, tiếp tục tụ lại với nhau, cùng ngươi tìm kiếm Khương
Thành kia, cho đến khi tìm hắn ra cho bằng được!”
Thành ca liên tục xua tay.
“Đừng đừng đừng, so tài giao cho một mình ta là được, các ngươi không cần để
lỡ thời gian…”
Quý Chủy lớn tiếng cắt ngang hắn: “Trận so tài này không phải chuyện của một
mình ngươi!”
“Ngươi cũng đã nói sự việc liên quan tới thể diện của cả Thiên tộc!”
“Bọn ta cũng là một thành viên của cuộc so tài, sao lại có thể không đếm xỉa
tới?”
“Đúng!”
Tinh Nhu gật đầu thật mạnh: “Cho dù làm liều không lấy cơ duyên của mình,
cũng phải đánh bại dị tộc nhân kia, bảo vệ niềm vinh quang của Thiên tộc
chúng ta!”
Khương Thành biết việc tô điểm bầu không khí cũng ổn ổn rồi.
Đương nhiên hắn sẽ không để những người này cứ đi lung tung theo hắn như
con ruồi không đầu, như thế không có lợi ích gì.
Thế là hắn lần nữa lắc đầu: “Nhưng mặc dù chúng ta làm như vậy vẫn rất khó
tìm được Khương Thành, càng không thể đảm bảo so tài chắc chắn có thể
thắng.”
“Thế chúng ta nên làm sao?”
“Tụ lại với nhau không được, chia ra lại không được, chẳng lẽ cứ đứng nhìn để
thua mất so tài sao?”
“Tất nhiên không thể thua.”
Thành ca chậm rãi đưa mắt liếc nhìn quanh hơn ba nghìn người tại hiện trường.
“Ta có một cách chắc chắn có thể giành thắng lợi, hơn nữa là dẫn trước khá xa,
nhưng chỉ sợ các ngươi không đồng ý.”
Mọi người lập tức truy hỏi: “Cách gì?”
“Chỉ cần thắng được, bọn ta chắc chắn đồng ý mà!”
“Đúng, ngươi nói mau đi.”
Khương Thành vuốt nhẹ bộ râu không tồn tại dưới cằm, tỏ ra sâu hiểm khó dò.
“Tụ không được, chia cũng không xong, kế hoạch của ta là chia trước tụ sau.”
Ánh mắt Tinh Nhu nghiêm lại: “Như thế nào?”
“Rất đơn giản, Khương Thành chỉ có một người, mà chúng ta có hơn chục
nghìn người, ưu thế số người đặt ở đây.”
“Chúng ta chỉ cần tập trung lại tinh linh châu mà toàn bộ mọi người có được
vào một người, cuối cùng số lượng chắc chắn sẽ vượt qua hắn gấp mấy lần.”
“Khi đó, trận tỷ thí còn có gì để lo lắng sao?”
Mọi người nghe xong đều hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Không phải bọn họ ngu ngốc, mà là trước đó bọn họ vẫn luôn suy nghĩ rằng một
mình vượt qua số lượng của Khương Thành, không ngờ còn có thể sử dụng
cách hợp tác dối trá như vậy.
Tuy nhiên suy nghĩ kĩ lại, quả thực cách này là thắng chắc.
Số lượng tinh linh châu của một người thu thập không thể nào hơn số lượng do
mười nghìn người cộng lại.
Sau khi mọi người suy ngẫm một hồi, chẳng mấy chốc trong đám người vang
lên một loạt tiếng tán tụng.
“Tuyệt đấy!”
“Chúng ta có thể giao toàn bộ tinh linh châu cho Phi Khâm đại nhân, cuối cùng
để hắn ra mặt so tài với Khương Thành là được.”
“Cứ làm như vậy!”
“Ha ha ha, vậy sau cùng Khương Thành nhìn thấy Phi Khâm đại nhân lấy ra vài
chục nghìn tinh linh châu, chẳng phải hắn sẽ bị dọa chết sao?”
“Thật mong đợi nét mặt không thể tin nổi của hắn.”
“Hắn chắc chắn không thể hiểu được, không chừng còn sẽ cảm thấy bản thân
không có tài cán gì cho nên chênh lệch mới lớn như thế.”
Khương Thành đứng chính giữa đám người oán thầm trong lòng, ca thật sự
cũng khá là mong đợi.
Tuy nhiên, muốn được tất cả mọi người tán thành kế hoạch này cũng không
suôn sẻ như vậy.
Mặc dù vừa rồi Thành ca đã huy động bầu không khí, nâng cao hình tượng của
mình, nhưng giao toàn bộ tinh linh châu mà mình có được cho một người khác,
có một số người là không bằng lòng đâu.
Quả nhiên, rất nhanh thì Quý Chủy đã mở miệng.
“Khụ, cũng không cần giao lên hết nhỉ?”
“Cùng lắm mấy trăm người cùng giao thì ta cảm thấy đã đủ rồi.”
“Đúng vậy, không cần thiết phải hội tụ lại tinh linh châu của toàn bộ người…”
Đương nhiên Khương Thành không thể làm ngơ tình hình này, nhất thiết phải
bóp chết đầu mối.
Thế là, hắn la lên một tiếng cắt ngang: “Sư tử vồ thỏ cũng dốc hết sức!”
“Chúng ta không biết Khương Thành có bao nhiêu năng lực chưa biết, so tài
chắc chắn phải dùng toàn lực!”
“Nếu sau cùng Khương Thành trùng hợp chỉ nhiều hơn chúng ta một tinh linh
châu, thế để bị thua thì đáng tiếc biết bao?”
Ánh mắt của hắn chậm rãi lướt qua đám người Quý Chủy và Tinh Nhu, âm
lượng cũng đang lặng lẽ tăng lên, gây đến nỗi cũng đã có phần tuyên truyền
giác ngộ.
“Đừng quên mất, chuyện này liên quan tới niềm vinh quang của cả Thiên tộc,
không phải đang chơi nhà chòi!”
“Từng nghĩ hậu quả sau khi thua mất không, có lẽ cả Thiên tộc đều sẽ bị chê
cười vô số năm, chúng ta chính là tội nhân của lịch sử!”
Bọn họ bị hắn dạy dỗ một trận như vậy, đám người Quý Chủy và Tinh Nhu
không thể cất thêm lời nào nữa.
Bọn họ không phải thật sự tiếc nuối mấy tinh linh châu.
Mà là bọn họ đang suy nghĩ, dựa vào điều gì phải đưa hết vài chục nghìn tinh
linh châu cho Phi Khâm ngươi, hời cho một mình ngươi chứ?
Chuyện tốt như thế, tại sao không thể là ta?
Chỉ là bọn họ ngại nói ra mà thôi.
Thành ca là một người thông minh biết chừng nào, tất nhiên là đã nhìn thấu suy
nghĩ của bọn họ.
Thế là, ca này trực tiếp nói: “Tinh linh châu là vì để thắng được trận tỷ thí, chờ
sau khi trận tỷ thí này kết thúc, Khương Thành rời khỏi thì Phi Khâm ta sẽ trả
toàn bộ tinh linh châu về cho các ngươi!”
Trả về?
Mọi người hơi bất ngờ.
Hắn lại có đạo đức tốt không tham không giành như thế sao?
Điều này cũng có phần không giống Phi Khâm mọi khi trong tưởng tượng của
bọn họ lắm.
“Lời này là thật?”
“Đương nhiên!”
Thành ra trực tiếp giơ tay phải lên.
“Phi Khâm ta xin thề, sau khi ta đại diện Thiên tộc thắng được cuộc so tài thì sẽ
hoàn trả đầy đủ cho từng người theo số tinh linh châu mà mỗi người giao lên!”
“Nói được làm được, nếu có nuốt lời, Phi Khâm ta bị trời đánh, thủng ruột nát
bụng miệng lở loét…”
Sự đoạn tuyệt của lời thề này khiến mọi người đều thầm hô hoàn toàn không
cần như vậy.
Phi Khâm đại nhân cũng quá tàn nhẫn với bản thân rồi, bọn ta cũng không nói
không tin ngươi mà.
Tuy nhiên, có vẻ như Thành ca cảm thấy chỉ lời thề thôi vẫn chưa đủ lắm.
Thế là hắn lại xuôi tay, tỏ vẻ thành khẩn nói: “Ta chiếm lấy nhiều tinh linh châu
như vậy cũng vô dụng mà.”
“Các ngươi nghĩ xem, nếu ta không trả, sau này còn có thể đứng vững ở Thiên
tộc không?”
Mọi người nghĩ lại cũng đúng.
Trừ khi sau này Phi Khâm không muốn sống ở Thiên tộc nữa, bằng không hắn
không có lý lẽ cưỡng chiếm.
Đến đây, sự nghi ngờ cuối cùng trong lòng mọi người tan đi.
“Được!”
Đám nhân vật lãnh quân Quý Chủy và Tinh Nhu gật đầu.
“Hôm sau một giờ trước khi bí cảnh đóng lại, chúng ta sẽ tụ tập tại nơi này.”
“Đến khi đó, mọi người sẽ giao tất cả tinh linh châu cho Phi Khâm đại nhân.”
Khương Thành cũng đứng dậy, lên một loạt buff cổ vũ cho mọi người.
“Mong các vị đều có thể dốc hết sức, vì lần này không còn chỉ là chuyến rèn
luyện cá nhân nữa, mà là chiến vì cả Thiên tộc!”
“Đây là một trận chiến tranh với dị tộc! Ngươi và ta, tất cả chúng ta là chiến sĩ
đang đại diện cho niềm vinh quang của Thiên tộc!”
“Còn cách chiến đấu chính là thu hoạch được nhiều tinh linh châu hơn.”
“Mong rằng sau khi mọi người chia ra, cũng sẽ nói tin tức này với mỗi một tộc
nhân mình gặp được.”
Các tinh anh hậu bối Thiên tộc chưa từng đánh trận, cũng chưa từng trải chiến
tranh bị hắn cổ vũ một phen như vậy chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết dâng
trào.
Giờ phút này, bọn họ tự nhiên cảm thấy mình đã gánh vác lên sứ mệnh thần
thánh, bỗng chốc đấu chí tăng vọt tới mức độ bùng nổ.
“Được!”
“Chúng ta chắc chắn liều hết sức!”
“Thắng lợi cuối cùng chắc chắn thuộc về chúng ta, yên tâm đi!”
Hơn ba nghìn người kèm theo khí phách như thế chia ra khắp nơi, chỉ chừa lại
một mình Khương Thành.
Thành ca nhìn bóng lưng dần dần mất hẳn của bọn họ cảm thấy rất mừng vui
thanh thản.