Thành ca vẫn là người lịch sự như trước, trước khi khai chiến còn giơ tay lên ân
cần hỏi thăm.
Như thể không nhìn thấy mối hận của đối phương.
“Khương Thành, rất nhanh thôi ngươi sẽ không thể cười được nữa.”
“Hiện tại bọn ta đến để thông báo cho ngươi biết, đại hội thông thần lần này của
ngươi kết thúc rồi.”
Thành ca ngạc nhiên: “Các ngươi mạnh như vậy sao?”
Ưng Trì Đạo Tôn lạnh lùng cười.
“Cho dù Thiên Tâm của ngươi là phẩm giai gì, cho dù sau khi bị giết ngươi còn
có thể sống lại ở nơi khác, bọn ta cũng sẽ một mực đuổi giết đến cùng.”
“Trận so tài này, ngươi đã bị bọn ta nhắm trúng, sẽ không còn cơ hội bò lên
nữa!”
Điều này nói như thể muốn gặp một lần đánh một lần.
“Rất dũng cảm!”
Thành ca bày tỏ sự khen ngợi với tinh thần này của hắn.
“Nhưng mà người của các ngươi hơi ít, không an toàn lắm, hay là gọi thêm chút
người đến nhé.”
Lời này làm cho đám người Dao Lang và Ưng Trì suýt nữa không thể trả lời.
Mấy người nhìn nhau, sau đó phá lên cười to.
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha ha…”
“Khương Thành, bọn ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, lúc trước ngươi tự
mình giết chết mười hai người, bọn ta đã nhìn thấy.”
“Ngươi giết hai Tinh chủ Bạch Diệu và Ly Thần, bọn ta cũng đã nhìn thấy
được.”
Khương chưởng môn nhún vai: “Đó cũng chỉ là một chút thao tác nhỏ mà thôi,
để cho các ngươi chê cười rồi.”
“Hừ hừ, có phải ngươi cho rằng bọn ta sợ ngươi không?”
Trong mắt Dao Lang Đạo Tôn tràn đầy chế giễu sâu sắc.
“Ngươi ở trong Thiên Đạo bí cảnh này đã không còn số người để đánh chết nữa,
cho rằng bọn ta không nhìn thấy sao?”
“Ôi ôi, các ngươi biết nhiều thật.”
Khương Thành không phủ nhận, vì thế bốn người kia càng yên tâm hơn.
“Hết số người đánh chết, ngươi hoàn toàn không thể giết người ở bí cảnh này.”
“Bọn ta thừa nhận, bốn người bọn ta cộng lại, quả thật không phải là đối thủ của
ngươi.”
Dao Lang Đạo Tôn đùa cợt nói: “Nhưng hiện tại ngươi dám giết bọn ta sao?”
Bên ngoài sân vào lúc này, rất nhiều người cũng đang chăm chú theo dõi cảnh
tượng này.
“Thật đáng tiếc.”
“Bị mấy người này thanh lý ra khỏi sân, thật sự không đáng.”
“Còn không phải sao, với sức mạnh của Khương Ẩn Hoàng, lẽ ra hắn phải đi xa
hơn…”
Ưng Trì Đạo Tôn ở trong sân lắc kiếm trong tay, lạnh lùng cười.
“Bọn ta muốn tấn công ngươi, ngươi dám đánh trả sao?”
“Một thân sức mạnh của ngươi không biết lấy từ đâu ra, hiện tại đã hoàn toàn
vô dụng.”
“Chỉ có thể bị bọn ta đánh cho ôm đầu chạy trốn!”
“Bày ra trước mặt ngươi chỉ có hai con đường, hoặc là chủ động kẹp đuôi chán
nản rời khỏi sân, hoặc là bị bọn ta giết đến khi rời khỏi sân.”
Thành ca mỉm cười gật đầu đồng ý: “Cái này thật sự là quá thảm rồi, vậy thì
nhanh chóng bắt đầu nhé.”
Hắn hoàn toàn không ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, làm cho
Dao Lang Đạo Tôn vô cùng khó chịu.
Có một loại ấm ức không phát ra được.
Vì thế nàng đung đưa phất trần trong tay, khuôn mặt cũng trở nên dữ tợn.
“Thật sự là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
“Giết chết hắn!”
Nhưng Ưng Trì Đạo Tôn lại giơ tay lên ngăn cản nàng.
“Chờ một chút.”
Dao Lang Đạo Tôn hét to: “Còn chờ cái gì nữa, con chó này vô cùng đáng ghét,
ta hận không thể dùng phương pháp tàn khốc nhất để giết chết hắn!”
Hai Đạo Tôn khác cũng không thể hiểu được.
Có tứ lập tức ra tay.
Ưng Trì Đạo Tôn lắc ngón tay, trên mặt nở một nụ cười trêu chọc.
“Khương Thành, ngươi mạnh như vậy, hiện tại nếu bị loại thì nhất định sẽ rất
không cam lòng đúng không?”
Thành ca cũng không biết ý của hắn là gì.
Chỉ có thể phụ họa gật đầu: “Vậy thì cũng phải, thực sự là quá không cam
lòng.”
“Nếu như kế hoạch thích hợp, thậm chí ngươi còn có cơ hội tranh đoạt vị trí
Thần Quân, mà hiện tại lại bị bọn ta thanh lý ra khỏi sân, ngay cả Thông Thần
đài cũng không thể nhìn thấy được.”
Ưng Trì Đạo Tôn âm u nói: “Nếu đổi lại ta là ngươi, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời.”
“Vậy thì sao?”
“Cho nên bọn ta cũng không muốn để cho ngươi sụp đổ giữa chừng, vậy thì quá
đáng tiếc không phải sao?”
Thành ca nhướng mày: “Lẽ nào ngươi muốn rút lui?”
“Ngươi suy nghĩ thật sự quá ngây thơ.”
Sắc mặt Ưng Trì Đạo Tôn chùng xuống: “Với kết thúc của bọn ta vào năm đó,
làm sao có thể buông tha cho ngươi?”
“Nhưng bọn ta có thể cho ngươi một cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
“Hiện tại lập tức ba quỳ chín lạy bốn người bọn ta, cúi lạy sát đất nhận sai.”
Khi nói ra những lời này, đột nhiên hai mắt của Ưng Trì Đạo Tôn sáng lên,
gương mặt già nua bởi vì hưng phấn mà trở nên hơi méo mó.
Vốn dĩ Dao Lang Đạo Tôn còn chưa hiểu được vì sao hắn lại kêu dừng lại, trực
tiếp kích động mà nhảy dựng lên.
“Đúng, dập đầu nhận sai với bọn ta! Dập đầu một trăm cái!”
“Không! Một ngàn cái!”
Nàng khoa tay múa chân chỉ vào Thành ca, thật giống như một bệnh nhân động
kinh.
Điều này cũng không thể đổ lỗi cho tâm tính của nàng không tốt, mà là tâm ma
đã xâm nhập vào xương tủy của nàng.
Năm đó sau khi Tiếp Dẫn Tư bị Khương Thành ép phải quỳ xuống đất dập đầu
gọi gia gia, nàng, Ưng Trì Đạo Tôn và đám người Thiên Đan Tư Dịch Nguyên
Đạo Tôn những năm nay vẫn luôn sống trong khói mù của sự thù hận sâu sắc.
Đường đường là Đạo Tôn, thế mà lại bị ép làm chuyện này.
Nếu như truyền ra ngoài, cơ bản chẳng khác nào mất mặt.
Danh tiếng một đời đã mất hết từ lâu, sỉ nhục giống như roi lúc nào cũng đánh
vào các nàng.
Chỉ giết chết Khương Thành, hoàn toàn không đủ giải trừ tâm ma.
Đề xuất của Ưng Trì Đạo Tôn đã cho các nàng thấy được hy vọng.
Sỉ nhục đã không thể tiêu trừ, vậy thì làm cho Khương Thành chịu sỉ nhục lớn
hơn, vậy thì miễn cưỡng có thể đồng đều không phải sao?
Trước mặt vô số tiên nhân ở đây, để cho hắn dập đầu nhận sai với bản thân, chỉ
có như vậy mới có thể trút được sự khó chịu đó!
“Còn không mau quỳ xuống dập đầu!”
“Nhanh!”
Dao Lang Đạo Tôn và hai người khác đã không thể đợi được nữa.
“Khương Thành, vị trí Thần Quân đang đặt ở trước mặt ngươi, hẳn là ngươi biết
nó có ý nghĩa gì chứ?”
“Cơ hội như vậy, nếu ngươi bỏ lỡ thì sẽ không còn nữa đâu.”
“Nhưng chỉ cần ngươi dập đầu nhận sai với bọn ta, thì có thể tiếp tục chiến
đấu.”
“Ngươi là người thông minh, hẳn là biết lựa chọn sáng suốt hơn.
Ưng Trì Đạo Tôn vừa thúc giục, vừa cười thầm.
Chờ sau khi ngươi làm xong, bọn ta sẽ lật lọng.
Nói cho ngươi biết, bọn ta chỉ đang đùa bỡn ngươi, sau đó cho ngươi một đòn
nặng nề hơn, khiến ngươi hoàn toàn tuyệt vọng giữa sự không cam lòng và căm
hận…
Quả thật là hoàn mỹ mà!
Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn gần như ướt đẫm.
“Các ngươi thật sự là một đám tiểu thiên tài.”
Thành ca hơi dở khóc dở cười.
Làm thế nào những người này cảm thấy tốt như vậy về bản thân bọn họ?
“Vậy thì ta cũng chỉ một con đường sáng cho các ngươi.”
Tay phải của hắn nâng chuôi kiếm của Tức Vũ kiếm, thản nhiên nói: “Buông
binh khí và bí bảo xuống, cởi đạo giáp và nhẫn trữ vật ra, sau đó nhanh chóng
cút đi.”
“Nể tình trước kia đã từng gặp mặt, ta có thể tha cho các ngươi một con đường
sống.”
Đám người Ưng Trì và Dao Lang bị chọc cười ngay tại chỗ.
“Khương Thành, ngươi thật sự là cuồng vọng tự cao trước sau như một!”
“Đã đến bước này, thế mà vẫn còn bướng bỉnh.”
Sao bọn họ có thể giao ra binh khí, bí bảo và nhẫn trữ vật, quả thật là nói hưu
nói vượn.
Lùi lại chục ngàn bước mà nói, bị giết cũng chỉ là bị loại mà thôi, cần gì phải
giao cho tên này đồ kiếm sống!
“Tốt! Tốt lắm!”
“Đây là ngươi tự chuốc lấy phiền toái!”
“Con đường Thần Quân của ngươi, đến đây xem như bị chặt đứt!”
Cùng với tiếng gào thét mãnh liệt của Ưng Trì, bốn người cùng lúc thúc giục
Pháp Tắt không gian giết tới.