đúng.
Thăng Nguyên Hồng Vân là kỹ năng hệ thống, Thiên Đạo Huyền giới không
thể nào ngăn chặn được hiệu quả của nó.
Mà mức tăng thực lực của hắn và binh lính dưới trướng nhận được đều đến từ
thực lực cơ sở là của Tôi Thể cảnh kia.
Đó vốn là thực lực chân thật trong trận tỉ thí này.
Đương nhiên ải này có thể sử dụng thực lực chân thật đã được gia tăng trong lúc
tỉ thí.
“Cản bọn họ lại!”
Theo mệnh lệnh của đám Dịch Hoài và Đường Ngột, sáu mươi nghìn binh lính
đều trở nên bận rộn.
Mưa tên rào rào trút xuống phía dưới bên ngoài cổng thành, kèm theo cả đá rơi
và dầu sôi.
Những thủ đoạn này dùng để đối phó với Tôi Thể nhất trọng vẫn rất hiệu quả.
Nhưng giờ Khương Thành và toàn bộ binh lính dưới trướng hắn đều là Ngưng
Mạch cửu trọng.
Đối với bọn họ mà nói, loại tác động vật lý ở cường độ này chẳng khác gì gãi
ngứa.
Tùy tiện quơ quơ trường mâu, mũi tên che trời lấp đất đã bị đánh cho đứt thành
từng khúc.
Về phần đá rơi và dầu sôi, chúng cũng chẳng làm gì được cương khí hộ thể
trước mặt của Ngưng Mạch cửu trọng.
Cảnh tượng này lại một lần nữa khiến những người khác sợ ngây người.
“Đây, đây chắc chắn không phải Tôi Thể nhất trọng!”
“Sao có thể?”
“Sao tự dưng bọn họ lại mạnh thế nhỉ?”
Đám người Bạch La Chân và Ôn Trì ở hậu phương cũng rất muốn biết đáp án
của vấn đề này.
Rõ ràng mọi người vẫn là Tôi Thể nhất trọng cơ mà.
Tại sao sau khi đi chém giết với Khương hiền giả bỗng đều trở nên mạnh hơn
vậy?
Mới phút trước, bọn họ thấy Khương Thành chia quân thành bốn đường còn
muốn lên tiếng ngăn cản cơ.
Bởi vì chia quân như vậy là quá thiếu sáng suốt, sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.
Mà giờ…
“Không hay rồi!”
“Ba cổng thành khác cũng đang bị tấn công!”
Phía trên cổng thành liên tục truyền đến tiếng thét chói tai.
Lúc trước còn thoải mái nhàn nhã, cảm thấy bốn mươi cao thủ Huyền tộc nắm
chắc phần thắng rồi, giờ như kiến bò trên chảo nóng, loạn thành một đoàn.
Khi bọn họ cuống quít mang quân đi phong tỏa ba cổng thành khác, phòng
tuyến chính diện đã lung lay sắp đổ.
Ầm!
Một tiếng nổ thật lớn, cổng thành kiên cố bị Khương chủ soái cưỡi ngựa đi đầu
nổ ra một lỗ hổng lớn.
Những binh lính khác xung quanh hắn hò reo xông lên, mở rộng lỗ hổng kia.
Ngay sau đó, từng bóng dáng như mãnh hổ xông vào trong thành.
Mười chín người bên ngoài đều ngơ ngác, ngỡ ngàng nhìn cổng thành đã bị nổ
thành mảnh vụn trên đất với vẻ khó tin.
Ôn Trì không nhịn được mà xoa xoa mặt mình.
“Mỗi vậy mà đã làm thủng rồi?”
Ngân Trí cũng đang lẩm bẩm một mình: “Chẳng cần bất kỳ dụng cụ công thành
nào cả, chỉ dùng binh khí thông thường đã chém xuyên cả cổng thành rồi ư?”
Thân là Huyền Thánh cửu trọng, mấy chuyện như này bình thường bọn họ thở
cái cũng làm được.
Vấn đề là không phải bây giờ mọi người đều chỉ có thể phát huy ra thực lực Tôi
Thể nhất trọng thôi sao?
Tức là cũng chỉ tương đương với những người khỏe mạnh cường tráng hơn so
với người bình thường mà thôi.
Người bình thường thì ai có thể dùng trường mâu nổ vỡ cổng thành dày đến hai
ba thước được?
“Rốt cuộc Khương hiền giả đã làm gì vậy?”
“Thật là khó tin…”
Chẳng khác gì bọn họ, đám người Dịch Hoài và Đường Ngột cũng cảm thấy
mọi chuyện quá hoang đường.
Sau khi Khương Thành mang theo hơn ba nghìn người giết vào trong thành,
phản ứng của bọn họ cũng không chậm.
Nhanh chóng dẫn hơn hai mươi nghìn người đi bao vây hắn.
Sau đó, bọn họ liền biến thành pháo hôi chết như ngả rạ.
Ngưng Mạch cửu trọng đánh Tôi Thể nhất trọng còn dễ hơn là người lớn đánh
trẻ con đang học mẫu giáo.
Một địch trăm cũng chẳng phải chém gió.
Giờ Khương Thành dẫn theo hơn ba nghìn cao thủ như thế, đừng nói là hơn hai
mươi nghìn người, cho dù là hai trăm nghìn cũng chẳng cản được bọn họ.
Dịch Hoài ngỡ ngàng nhìn cảnh từng toán lính bị chém ngã xuống đất.
“Không thể nào!”
“Chuyện này nhất định là giả.”
Không phải đã nói là thực lực mọi người đều như nhau cả, chẳng chút chênh
lệch sao?
Vậy giờ chuyện này là thế nào?
Không phải đã nói là phe ta chiếm ưu thế về nhân số, muốn thua cũng khó sao?
Hắn đã chẳng còn cơ hội để tự hỏi nữa rồi, bởi vì Khương Thành rất nhanh đã
giết đến trước mắt hắn rồi.
Hàng trăm binh lính vốn chắn trước mặt hắn đều đã ngã xuống cả rồi.
Mà đồng bọn của hắn Đường Ngột, cũng là Huyền Thánh cửu trọng, đã ngã
xuống trong vũng máu rồi.
“Không! Không thể nào!”
Dịch Hoài hoảng rồi, hoàn toàn hoảng rồi.
Nhìn từ cảnh tám người kia ngã xuống ở cửa ải thứ nhất thì tử trận tại đây chắc
chắn cũng có nghĩa là chết thật rồi.
Đương nhiên hắn không muốn chết một cách mơ hồ như vậy.
Một thân thực lực cao cường của hắn vẫn còn.
Chẳng qua tòa thành mà giờ hắn đang ở là không gian tỷ thí, thực lực của
Huyền Thánh cửu trọng cũng chẳng có tác dụng gì.
Thậm chí hắn còn chẳng thể bay ra khỏi đám người, cũng chẳng thể xông ra
khỏi tòa thành tứ bề thất thủ này.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Khương Thành đâm một thương về phía lồng ngực
mình.
Rõ ràng một thương này hết sức đơn giản, hắn có thể dễ dàng tránh được nhưng
kết cục vẫn là bị đâm trúng.
Một phút sau, bốn nhóm quân vào thành thuận lợi hội họp.
Mà trong thành cũng chẳng còn một kẻ địch nào còn sống.
Bốn mươi Huyền Thánh cửu trọng cứ vậy mà chết.
Thắng bại đã định, cửa ải thứ hai đến đây là kết thúc.
Cả bí cảnh đột nhiên tan biến như một tấm gương vỡ vụn.
Cánh đồng hoang bên ngoài một lần nữa hiện lên trước mắt.
Hơn mười bốn nghìn binh lính cũng tan biến theo.
Mặc dù đám người Đông Phàm mới đợi ở bên ngoài có một canh giờ nhưng
sớm đã sốt hết cả ruột.
Nhìn thấy hai mươi người tất cả đều còn sống, mọi người khẽ thở phào nhẹ
nhõm, vội vàng tiến lên chào đón.
Nhưng chưa đợi bọn họ truy hỏi kết quả, Di đã hiện thân rồi.
“Các ngươi đã thuận lợi vượt qua cửa ải thứ hai.”
“Ba ngày sau, cửa ải cuối cùng sẽ mở ra.”
Tuyên bố thắng thua xong, hắn lại vội vàng biến mất trước mặt mọi người.
“Thắng rồi?”
“Chúng ta lại thắng rồi!”
Tiếng hò reo rung trời vang lên.
Người Huyền tộc đến từ Tiểu Huyền giới vô cùng hưng phấn, chỉ còn một cửa
ải cuối cùng nữa thôi là có thể thành công tiến vào chiếm giữ Thái Di Diệu cảnh
rồi.
Trong mắt họ, 20 người vừa tham gia vòng hai tất cả đều là anh hùng.
Nhưng đám người Bạch La Chân và Ôn Trì biết rõ rằng vòng này bọn họ chẳng
làm gì cả, thật sự chỉ làm đội cổ vũ một lần mà thôi.
“Khương hiền giả, rốt cuộc là sao ngươi làm được vậy?”
“Phải đó, tại sao những binh lính kia đột nhiên lại trở nên mạnh đến vậy?”
Bọn họ mà không làm rõ vấn đề này thì sợ là sau này đều ngủ không yên giấc
mất.
Ngay cả Thu Vũ Tuyền cũng tò mò nhìn hắn, rất muốn biết chân tướng.
Nhưng Thành ca vì xây dựng thiết lập nhân vật ‘biết đánh giặc’ nên tất nhiên sẽ
không nói ra.
“Đương nhiên là nhờ có quân thần như ta đây cầm quân chứ sao.”
“Có ta chỉ huy, binh lính lấy một chọi mười là một chuyện hết sức bình thường,
các ngươi không cần phải ngạc nhiên.”
Hắn cố ý ra vẻ nhẹ nhàng bâng quơ, hai tay áp xuống phía dưới, tỏ vẻ đây chỉ là
thao tác cơ bản.
“Trong cuộc đời làm binh dài đằng đẵng của ta, những trận đánh lấy ít thắng
nhiều như thế này nhiều vô số kể, chẳng đáng nhắc tới.”
Nếu hắn không phải Đại hiền giả thì chắc có lẽ đám người Kim Bột và Ôn Trì
đã nhổ nước bọt vào mặt hắn rồi.
Ngươi coi bọn ta là kẻ ngốc à, dễ lừa vậy sao?
Sự việc ly kỳ hồi nãy chỉ dựa vào chỉ huy là có thể làm được sao?
Sau khi cửa ải thứ hai kết thúc, Khí tộc lần nữa chiến thắng, tin tức bốn mươi
cao thủ Huyền Thánh cửu trọng ngã xuống cũng lan truyền rất nhanh.
Nhất thời, cả Đại Huyền giới như phải hứng chịu một trận động đất cực lớn.
Nếu không phải cửa ải thứ ba đã gần ngay trước mắt thì sợ rằng tám đại bộ tộc
cũng sắp loạn hết cả lên rồi.