Cho nên hắn không thể nào kiên trì.
“Dù sao ta cũng không phải người của Thiên Cung các ngươi.”
“Chỉ là may mắn gặp được thôi.”
“Nếu các ngươi yêu cầu hỗ trợ diễn kịch vậy phải cung cấp lợi ích. Nếu không
thì chỉ có thể một phát chia hai thôi.”
“Ta chả sao cả.”
Hắn nói rõ.
“Dù sao trong vòng ba canh giờ, hoặc là cho ta địa vị cao nhất, ít nhất cũng phải
ngang ngửa với Thiên Đế.”
“Hoặc là ta đi.”
Năm vị Thần Quân suýt chút nữa bị hắn chọc cho nổi điên.
Nếu không phải tên này có tầm quan trọng lớn, không thể bị giết trong lúc này,
bọn họ đã sớm tiêu diệt Thành Ca cả nghìn lần rồi.
Tuy nhiên, tức giận mù quáng chẳng có ích gì.
Việc cho Thành Ca một vị trí ngang hàng với Thiên Đế là không có khả năng.
Hơn nữa, chính năm người bọn họ không một ai có Đế vị, làm sao dám có
quyền kia?
Năm người chỉ có thể báo cáo tình hình lên phía trên.
Mỗi tỷ năm, mười vị Thiên Đế thay phiên nhau nắm quyền. Người hiện giờ tại
vị là chấp chưởng Thiên Đạo chí bảo “vãng sinh cờ” - Không Đế.
Hiện tại ngoại trừ hắn còn có hai vị Mệnh Đế và Tu Đế để lại một tia thần niệm
ở bên ngoài.
Lần này báo lên đồng nghĩa với báo cho ba vị Đại Đế, để bọn họ quyết định
việc này.
“Hừm, nếu cuối cùng ba vị Đại Đế và các thần quân quyết định xử tử tên tiểu tử
này, các ngươi nhất định không được cướp với ta!”
Thích Vương gắt gao nhìn chằm chằm Khương chưởng môn đang vui vẻ thoải
mái.
“Đến lúc đó ta muốn tự tay giết hắn!”
Những người khác thừa biết là hắn đang nói nhảm.
Phía trên sẽ không không màng đến việc đánh cược với Tà Tiên Giới.
Tuy nhiên, phía trên càng không có khả năng để một tên Đế Cảnh bát trọng hèn
mọn đột nhiên leo lên chức cao dễ dàng như thế.
Điều đó hoàn toàn phá vỡ các quy tắc của Thiên Cung.
Phía dưới cũng sẽ không chịu khuất phục.
Thời gian cứ như vậy trôi đi.
Sau khoảng hai canh giờ, cuối cùng họ cũng đợi được kết quả thảo luận của
Thiên Đế.
Nhìn mệnh lệnh được ngọc phù truyền đến, năm vị quân thần nghẹn họng trân
trối nhìn, trong lúc nhất thời đều cảm thấy khó mà tiếp thu được.
“Chuyện gì thế?”
“Trông các ngươi giống như vừa bị cướp vợ ấy.”
Thành Ca tò mò đi qua.
Năm vị Thần Quân có lẽ vì quá kinh ngạc nên không ngăn cản hành động của
hắn.
Trên ngọc phù viết một đoạn dài.
Trước tiên đều là mấy lời nói khách sáo, đơn giản là Khương Thành xuất sắc cỡ
nào, Thiên Cung muốn ca ngợi hắn.
Hai câu cuối cùng mới là mấu chốt.
“Sau khi Khương Thành gia nhập Thiên Cung, chức vị của hắn là Ẩn Hoàng.”
“Vượt qua tất cả phẩm cấp, không chịu tiết chế của bất cứ Tiên quan nào!”
“Nhiên ẩn hoàng giả, vô hình vô tích, cũng không đến can thiệp đến Tiên quan
còn lại.”
Các vị thần quân sau khi trải qua nỗi khiếp sợ ngắn ngủi cũng dần dần bình tĩnh
lại.
Ý chỉ của Thiên Cung phiên dịch ra đã mang lại cho Khương Thành một danh
hiệu cực cao - Ẩn Hoàng.
Ở Thiên Cung, không có Tiên quan nào có thể áp đảo được hắn.
Nhưng về phương diện khác, hắn cũng không có quyền lực gì, không thể quản
bất cứ Tiên quan nào.
Nói trắng ra là hữu danh vô thực.
Thành Ca có chút kinh ngạc.
“Hữu danh vô thực”, sao nghe có vẻ giống như “Tề Thiên Đại Thánh” ở thế giới
khác?
Đám người Thích Vương và Dực Vương vẫn hơi khó chịu.
Theo như ý chỉ, địa vị của Khương Thành còn cao hơn so với bọn hắn.
Thật sự sát vai với Thiên Đế.
Lí lẽ ở đâu.
Hắn mới Đế Cảnh Bát Trọng thôi!
Nhưng đây là ý của Thiên Đế, bọn họ không dám vi phạm.
Hơn nữa nghĩ đấy chỉ là hữu danh vô thực, họ cũng miễn cưỡng đồng ý.
“Ngươi vừa lòng chưa?”
“Nói cho ngươi biết, đây là giới hạn rồi.”
“Ngươi đừng nghĩ đến việc lộng quyền, có thể cho ngươi vị trí Ẩn Hoàng đã là
ơn huệ của Thiên Đế!”
Thành Ca rất vừa lòng, vui tới mức nở hoa.
Thứ hắn muốn là gì?
Còn không phải là muốn tên tuổi sao?
Có thể diện, có tư cách làm màu là được.
Bảo hắn quản việc, hắn còn không muốn lo nghĩ đâu.
Chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn phải làm ra vẻ.
“Chậc chậc chậc, người Thiên Cung các ngươi keo kiệt quá.”
“Ta vai sát vai với Thiên Đế, lại không thể chỉ huy được mấy Tiên quan nhỏ
nhặt sao?”
“Đường đường là Ẩn Hoàng, chẳng lẽ ta không thể có thuộc hạ của mình?”
“Thật sự đến cả mấy tỳ nữ cũng không thể phái à?”
“Như vậy còn ra thể thống gì nữa?”
Năm vị Thần Quân thật sự cho rằng hắn không vừa lòng.
“Ngươi đừng có mà được voi đòi tiên.”
“Bọn ta đã nói rõ chức vụ này là giới hạn rồi.”
“Còn muốn bọn ta phái người đi hầu hạ ngươi, ngươi cứ nằm mơ đi, nghĩ cũng
đừng nghĩ!”
Thành Ca không ngờ mình chỉ tùy tiện nói một câu lại có vẻ như thật sự có cửa.
“Nếu như bản thân ta có sức hút hơn người, vậy thì mấy vị Tiên quan kia còn
phải khóc lóc muốn đi theo ta kìa.”
Phì.
Năm vị Thần Quân vốn trong lòng tràn đầy căm phẫn bị lời hắn nói chọc cho
phải cười.
Tuy rằng đấy là cười nhạo.
“Nếu ngươi thật sự có bản lĩnh thì cứ làm.”
Thích Vương liếc hắn một cái, chê cười nói: “Dù sao ngươi là Ẩn Hoàng phẩm
cấp cực cao, muốn tìm bao nhiêu thì cứ tìm bấy nhiêu, còn phải xem ngươi có
thể tìm được ai không đã.”
Thành Ca giang tay ra.
“Được thôi, đấy là tự các ngươi nói.”
Sau đó năm vị Thần Quân phá bỏ kết giới, một lần nữa xuất hiện bên ngoài.
Bên ngoài mọi người đã sắp chờ đến mòn mỏi.
Bọn họ không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên có năm vị Thần Quân ở đây nên không ai dám gây chuyện.
Ngoại trừ Thu Vũ Tuyền.
Vậy mà nàng thật sự nhớ kỹ điều Khương Thành cược lúc trước.
Chỉ cần chiến thắng là có thể trở mình, trả lại tất cả tủi nhục lúc trước cho
Khương Thành.
Thật đẹp biết bao nhiêu!
“Cuối cùng ngươi cũng ra rồi!”
Nàng dùng ánh mắt gắt gao nhìn Khương Thành, chỉ sợ hắn sẽ chạy mất.
“Kéo dài lâu như vậy, ngươi cho rằng mình có thể trốn sao?”
Hiện tại trong mắt nàng không có gì quan trọng bằng việc này, kể cả Thần Quân
cũng vậy.
Chỉ có chuyện này là quan trọng nhất.
“Hiện tại nên công bố kết quả đi.”
Thành Ca đồng tình nhìn nàng.
Vốn ngươi có thể thắng…
Nhưng đáng tiếc… ngươi có nằm mơ cũng không đoán được vừa rồi xảy ra việc
gì.
Hôm nay ta chính là Ẩn Hoàng!
Có thể kề vai sát cánh cùng Thiên Đế, ngươi vĩnh viễn không thể đuổi kịp.
“y…”
Hắn cố ý thở dài: “Ngươi thật sự vội vã muốn biết thế à?”
“Đừng nói mấy lời vô dụng nữa.”
Thu Vũ Tuyền mất kiên nhẫn cắt lời hắn.
“Đã đến mức này ngươi đừng hòng giở trò với ta, dù có nói gì cũng vô dụng
thôi.”
Bây giờ nàng chỉ hận không thể nắm cổ Khương Thành, lôi hắn đi ra phía trước
kiểm tra đo lường ngọc phù thân phận.
Mặc dù mấy Đạo Tôn với Chí Tôn bên kia không dám mở miệng trước mặt
Thần Quân nhưng tất cả đều cảm thấy hả hê.
Nếu Khương Thành thua, hắn sẽ phải dập đầu quỳ gối trước họ.
“Được thôi.”
Thành Ca tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu.
Lúc này hắn mới lấy ngọc phù thân phận của mình ra ném vào bên trong tiên
trận đo lường.
Ngay sau đó, một đoàn ánh sáng tím phóng thẳng lên trời.
Thẳng lên trời cao!
Ở phía chân trời sấm sét mờ mờ ảo ảo, mây mù cuồn cuộn.
Giờ khắc này, toàn bộ Thiên Cung chấn động.
Một ít Tiên quan trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn, trong mắt tràn đầy nghi ngờ!
“Đã xảy ra việc gì?”
“Thiên cung xảy ra chuyện?”
Nhưng mà mấy Tiên quan lâu đời ở Thiên Cung lại mang vẻ mặt rung động và
kinh ngạc.
“Đây không phải là hiện tượng chỉ xuất hiện khi Thiên Đế thay phiên sao?”