“Nguyên Tiên giới hiện nay chia làm chín phương hai mươi bảy cung, tám
mươi mốt châu, chúng ta Thương Lục châu đây là một châu trong đó.”
“Hai mươi bảy cung?”
Khương Thành lập tức phản ứng lại.
“Đây là chỉ hai mươi bảy Chính Thần?”
Vân Tương liền gật đầu.
“Không sai, gần Thường Lục châu chúng ta gần nhất là Thương Môn cung.”
“Tọa trấn cung này chính là Cẩn Võ Chính Thần.”
“Ba tỷ năm trước hắn mới thành thần, vốn căn cơ không ổn, nước sông không
phạm nước giếng với bọn ta.”
“Nhưng theo sự ổn định dần của Thương Môn cung đó, thế lực cũng dần mạnh
lên, bắt đầu bành trướng về xung quanh…”
“Bành trướng?”
Thành ca có phần hứng thú: “Ý của ngươi vậy là muốn tranh giành địa bàn lấy
tài nguyên nên đánh?”
Hắn vừa về lại Nguyên Tiên giới chưa lâu, vẫn chưa quen với nhân sinh.
Đối mặt với một vị diện càng ngày càng mạnh lên nhiều lần, đúng là không có
chút cảm giác an toàn.
Vậy nên mới nôn nóng cần đại chiến để vun bón thêm chút huyền tinh lưa thưa
của hệ thống, để nó trở nên tươi tốt tí.
“Thế thì cũng không đáng.”
Vân Tương lắc đầu bậc cười: “Sự bành trướng của Thần cung khác với chiến
tranh trong tưởng tượng của ngươi.”
“Thứ mà bọn họ tranh không phải là tài nguyên tu luyện, cũng không phải là địa
bàn, mà là đạo.”
“Đạo?”
Thành ca nhướn hai hàng lông mày: “Lẽ nào Thường Lục châu các ngươi còn
có bảo vật đặc sản ẩn tàng à?”
“Không không không.”
Vân Tương lại lần nữa xua tay.
“Hắn chỉ hi vọng tất cả mọi người đều tu luyện đạo của hắn mà thôi.”
“Đạo của hắn?”
Thành ca có chút ngoài dự liệu: “Đạo của bản thân hắn còn có thể lấy cho người
khác tu luyện?”
“Tất cả những đạo của Chính Thần thì được gọi là Thần Đạo, có thể tu luyện
như Thiên Đạo.”
Khi nói đến đây, Khương Thành cuối cùng cũng hiểu rõ.
Phải rồi, Thiên Đạo chính là có quy luật, sinh linh tu đạo càng nhiều càng mạnh,
bản thân Thiên Đạo cũng sẽ càng mạnh.
Còn bây giờ hai mươi bảy Chính Thần có được đạo ấn này giống như là hai
mươi bảy người đại diện.
“Thần Đạo” mà bọn họ gọi đã xem như là một phân nhánh của Thiên Đạo, vậy
nên đương nhiên có thể được người khác tu luyện.
Thiên Đạo vốn không bận tâm mạnh hay không mạnh, nó chỉ quan tâm là ổn
định thôi.
Vậy nên trước đó thậm chí còn cố ý áp chế sinh linh vị diện, tránh xuất hiện
những cường giả khó khống chế.
Nhưng những người đại diện này thì không giống.
Bọn họ chắc chắn muốn bản thân mình mạnh hơn.
Mà cách đơn giản nhất để mạnh hơn chính là khiến càng nhiều tiên nhân tu đạo
của mình hơn, như vậy thì đạo của bản thân sẽ mạnh hơn.
Qua mấy trận giao phong với Thánh chủ, Thánh Hoàng và Thiên Đạo ở Thiên
giới, sự chiến đấu thời sau thắng thua chủ yếu phải xem đạo mạnh hay yếu.
“Vậy nên mấy người truyền đạo đến địa bàn Thường Lục châu các ngươi, tuyên
truyền đạo của Cẩn Võ Chính Thần, để tiên nhân ở đây tu luyện?”
“Cũng kiểu như vậy.”
Khương Thành nghĩ kĩ lại, cảm thấy không có gì đáng để phản đối cả.
“Nếu hắn thích tuyên truyền thì cứ để hắn tuyên truyền đi, dù sao các ngươi
cũng đâu có chút mất mát gì đâu.”
“Không được không được.”
Đầu Vân Tương Đạo Thần lắc như trống bỏi, đến những Đạo Thần và Đạo
Thánh ở đằng sau cũng lên tiếng.
“Vậy sao mà được?”
“Nhìn bề ngoài thì tu Thiên Đạo hay tu Thần Đạo là chuyện của mình, nhưng
việc truyền đạo như vậy sẽ hủy đi căn cơ của mấy tông môn như bọn ta.”
“Thương Môn cung bên đó vốn cũng có mấy đại phái, giờ đây vì Thần Đạo
thịnh hành mà đã bại vong rồi.”
“Tại sao chứ?”
“Bởi vì rất nhiều tiên nhân dưới Đạo Thần đều không thể tránh được mê hoặc.”
Một Đạo Thần của Không Vân điện thở dài một hơi.
“Mấy người tu Thiên Đạo như bọn ta chưa đến cảnh giới Đạo Thần cũng biết
giao thiệp với Thiên Đạo.”
“Nhưng Thần Đạo thì không giống, một khi đã tu thì dù có là một Đạo Thần
nhỏ nhoi cũng sẽ có trước được đạo của mình.”
“Vậy nên người tu Thần Đạo sẽ tiến cảnh rất nhanh, hơn nữa…”
“Khụ!”
Vân Tương liền dùng tiếng ho để cắt ngang Đạo Thần sơ giai đó.
Hắn xua tay về phía Khương Thành.
“Tuấn Soái đạo hữu, bây giờ ngươi hiểu rồi chứ.”
“Thần Đạo một khi vào trong Thường Lục châu thì tất cả những tông môn sẽ
không còn chiêu mộ được đệ tử mới nữa.”
“Không chỉ có vậy, Nguyên Tiên giới ngày nay việc tu thần với tu tiên cũng dần
chia làm hai đại phái hệ, hai bên vốn không hề có thù oán, chỉ là tự dưng đối
địch.”
“Nếu để bọn họ truyền đạo thì phái tu thần ở Thường Lục châu sẽ càng ngày
càng nhiều, nào có đường sống cho những phái tu tiên như bọn ta chứ?”
Thành ca xem như đã hiểu ra tại sao bọn họ lại phản đối truyền đạo rồi.
“Thương Môn cung lợi hại như vậy sao lại không trực tiếp công đánh các
ngươi?”
Vân Tương hờ hững nói: “Bởi vì trên thế giới này đây chỉ có một Chính Thần.”
“Cẩn Võ Chính Thần nếu cường hành công đánh bọn ta thì chỉ làm dấy lên thù
hận của tất cả các tông môn, điều đó vốn không có lợi cho việc truyền đạo của
hắn.”
“Tương lai dù bọn ta bị ép phải tu Thần Đạo cũng sẽ chọn Thần khác, chắc chắn
không tu của hắn.”
“Hóa ra là vậy.”
Thành ca cười: “Vậy nên việc đấu pháp đó là phương thức tỉ thí của hai bên sau
khi đã đàm phán rồi?”
“Đúng thế, bọn ta đương nhiên đấu không lại Cẩn Võ Chính Thần đó, nhưng
hắn cũng không thể cường hành khai chiến công đánh bọn ta được.”
“Kết quả nhượng bộ qua lại chính là đấu pháp.”
“Nếu bọn ta thắng thì trong vòng tỷ năm bọn họ sẽ không bước chân vào
Thương Lục châu.”
“Bọn họ thắng rồi thì phải để cho bọn họ vào truyền đạo ở Thường Lục châu tỷ
năm, không được can dự vào.”
Khương Thành thầm chửi trong bụng, các ngươi đúng là mấy con gà của giới cá
cược.
Điều kiện như vậy các ngươi thua thì sẽ lỗ mà đối phương thua cũng chẳng
được lợi lộc gì.
Nhưng mà nghĩ lại thì ngọn ngành cũng là do bên Thương Môn cung đó có
quyền lớn quá, chuyện này đã không còn là chuyện Thường Lục châu có thể có
được điều kiện tốt nhất rồi.
“Các ngươi là tông môn tham gia tỉ thí đấu pháp?”
“Đúng thế.”
Vân Tương gật đầu: “Không Vân điện được bên trên phái đi làm nhiệm vụ lần
này, phải cử ba Đạo Thánh sang đó tham gia đấu pháp của tổ Đạo Thánh.”
“Ba người bọn ta chọn để đấu pháp lần này vừa bị ngươi giết chết, vậy nen hi
vọng ngươi có thể thay thể một hạng ngạch trong đó.” Hắn xem như đã nói ra
được mục đích thật.
Khương Thành không hiểu đấu pháp là trò trống gì cả.
Nhưng mà hắn cũng lười hỏi, bởi vì chẳng cần thiết.
Dựa vào thực lực của mình bỏ vào cuộc đấu pháp của tầng lớp Đạo Thánh tham
gia chẳng phải là đi ăn hiếp người ta sao, chi ít cũng coi như là hàng duy đả
kích nhỉ?
“Muốn ta giúp đỡ cho một hạng ngạch cũng không phải là không được.”
Tuy mới giết xong ba đệ tử của Không Vân điện, nhưng cả quá trình Vân
Tương Đạo Thần không hề đắc tội với mình, hắn quả thực cũng không tìm ra
được lí do để xem đối phương như kẻ địch.
“Quá tốt rồi.”
Vân Tương nhất thời mừng rỡ hớn hở.
Trên thực tế thì trận đấu pháp này đều khiến những đệ tử khác phải biến sắc.
Nguyên nhân rất đơn giản, Đạo Thánh tu tiên chủ yếu nhờ pháp cảnh và thánh
lực, còn Đạo Thánh tu thần không những có mấy thứ này mà còn có đạo tự thân
nữa.
Khoảng cách thực lực giữa hai bên quá lớn, cơ hội thắng của Đạo Thánh tu tiên
chỉ bé tẹo tèo teo, thậm chí còn có khả năng táng mạng nữa.
Ba đệ tử trước kia sau khi bị chọn trúng thì lập tức lựa chọn bỏ chạy, hơn nữa
còn bố trí kết giới ẩn để lẫn trốn, chính là để trốn khỏi đấu pháp.
Hắn vốn sợ Khương Thành sẽ một mực từ chối, co giò chùn chân, còn chuẩn bị
rất nhiều lời lẽ để nói nữa.
Không ngờ người này chả hỏi đã đồng ý rồi.