Trưởng lão mới tới muốn gặp chưởng môn một lần là chuyện rất bình thường.
Nếu là trưởng lão bình thường, có lẽ không có tư cách này, nhưng hai người kia
chắc chắn sẽ là Thánh Chủ đỉnh phong.
Vậy nên phải nhanh chóng phái người đi mời người.
Chỉ một chốc sau, Thành ca đang rảnh rỗi đã đến thật.
“Sư tổ!”
“Bái kiến Khương chưởng môn!”
Mọi người vội vàng hành lễ, còn Nam Khâu và Vân Hồng cũng không thể
không quan sát vị con của Cổ Thánh này.
Tiên lực dồi dào, vượt xa đám Thánh Chủ bình thường, nhưng khí tức của đạo
tự thân lại chưa đạt viên mãn.
Nói cách khác, người này thậm chí còn chưa đạt ngưỡng Thánh Chủ đỉnh
phong.
Đường đường là con của Cổ Thánh mà chỉ có vậy?
“Chẳng phải báo rằng hai người này sẽ gia nhập Phi Tiên môn ư? Sao chưa
nhập môn thế này?”
Khương Thành cau mày, liếc mắt nhìn hai người một chút, vừa rồi hắn không hề
nhận được giá trị thống trị, cũng đồng nghĩa với việc đối phương vẫn chưa trở
thành bộ hạ của hắn.
Điều này làm hắn không hài lòng cho lắm.
Đoan Phong vội giải thích: “Chưa kịp ghi danh vào danh sách thì họ đã khăng
khăng đòi gặp ngươi.”
“Ra là thế.”
Lúc này Khương Thành mới gật đầu.
“Bây giờ các ngươi đã gặp được rồi, hài lòng chưa?”
Cuối cùng Nam Khâu và Vân Hồng cũng nhận ra có thể đối phương đang hiểu
nhầm gì đó.
Sau đó lập tức tỏ vẻ lạnh lùng: “Ai bảo bọn ta tới gia nhập Phi Tiên môn?”
Đoan Phong sửng sốt: “Các ngươi không gia nhập Phi Tiên môn thì tham gia
cuộc sát hạch nhập môn làm gì?”
Ơ?
Vừa nãy là sát hạch nhập môn hả?
Vẻ mặt hai người lập tức trở nên rất khó coi.
Nếu chuyện này bị đồn ra thì sẽ thành trò cười mất.
“Đáng ghét, các ngươi đang đùa bỡn ta hả?”
Vân Hồng phẫn uất ra mặt, lập tức toát ra khí tức hùng mạnh mà chỉ Thiên Thần
mới có.
“Bổn tọa đến từ Thiên Diêu Cung, là Vân Hồng đại thần quan dưới trướng
Huyết Hải Chính Thần!”
“Trong Phi Tiên Môn của các ngươi không có một ai có thể tồn tại ngang hàng
với ta, lại còn dám tuyển ta, đúng là mơ hão, chưa soi gương đúng không?”
Mọi người nhất thời kinh hãi.
“Tu thần?”
“Không hay rồi, tu thần đã trà trộn vào Tiên Cực đại lục!”
“Mau, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu!”
Tiên Võ Châu vốn được coi là chốn thiên đường dành cho người tu tiên. Để
phòng ngừa Thần cung xâm nhập, Tiên nhân nơi đây có lòng thù địch rất lớn
với các tu thần giả.
Trong nháy mắt. gần trăm Thánh Chủ Phi Tiên môn đã nghe tin mà xuất hiện,
bao vây quanh hai người kia.
Thấy vậy, Nam Khâu vội đưa tay lên lấy lòng.
“Chư vị khoan đã, bọn ta không có ác ý!”
Hắn đâu dám khai chiến ở Từ Tinh đảo.
Chưa bàn tới Hám Thiên Cổ Thánh, ngay cả Hư Minh Thánh Tôn cũng đã đủ để
chế ngự bọn họ.
“Ta tới đây chuyến này là vì phụng mệnh sư tôn Mệnh Nguyên Chính Thần, tới
gặp Hám Thiên Cổ Thánh để trao đổi với nàng về một chuyện hệ trọng.”
Nếu muốn tìm Hám Thiên Cổ Thánh thì các ngươi trà trộn vào Phi Tiên môn
làm gì?”
Nam Khâu tiếp tục phân bua: “Đó là bởi bọn ta nghe tin con của Hám Thiên Cổ
Thánh đã khai tông lập phái ở đây, vậy nên mới đây xin gặp, hy vọng hắn có thể
dẫn bọn ta đi gặp Hám Thiên Cổ Thánh.”
Sắc mặt mọi người hơi dịu đi.
Nếu là những Chính Thần khác thì chắc chắn họ sẽ không tin.
Nhưng Huyết Hải Chính Thần và Mệnh Nguyên Chính Thần đều là Thiên Đế
của Thiên Cung năm đó.
Không lấy làm lạ khi họ có việc muốn tìm Hám Thiên Cổ Thánh.
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn lên Khương chưởng môn.
Khương Thành tái xanh mặt mày.
Mẹ kiếp, lời đồn kia lan đến tai người ngoài rồi hả?
Thanh danh đời này của ta đi tong rồi.
Hắn vốn định làm rõ một lần nữa, nhưng lời vừa đến miệng lại bị hắn nuốt về.
Hám Thiên Cổ Thánh trèo đầu cưỡi cổ mình một cách trắng trợn mà mình lại
chưa trả đũa nàng lần nào, làm sao nuốt trôi cục tức này đây?
Chẳng phải chính thần tìm ngươi bàn bạc việc hệ trọng à?
Ta đây sẽ phá hỏng việc lớn của ngươi!
“Huyết Đế và Nguyên Đế tìm Chiến Đế làm gì?”
Nam Khâu khẽ cau mày, một việc hệ trọng thế này phải chính miệng nói với
Hám Thiên Cổ Thánh mới đúng, làm sao có thể nói cho các ngươi nghe?
Khương Thành cũng nhận ra điều làm họ khó xử.
Vậy nên hắn phất tay lên tạo ra một kết giới ngăn cách tất thảy.
“Ổn rồi, các ngươi có thể nói ra.”
Hắn không biết rằng Lăng đang ở trong một động phủ đằng sau chính điện, vừa
tức cười vừa chăm chú quan sát cảnh này.
Nam Khâu và Vân Hồng liếc mắt nhìn nhau, trước mặt là con của Cổ Thánh,
nên nói với hắn cũng giống như trao đổi cùng Hám Thiên Cổ Thánh mà thôi.
Vân Hồng thần quan tỏ vẻ nghiêm túc, nghiêm nghị nói: “Đám ma vật phía đối
diện lại bắt đầu rục rịch ngóc đầu, mối nguy lớn nhất của Nguyên Tiên giới sắp
xảy ra rồi!”
Câu nói này làm Thành ca chẳng hiểu gì cả.
“Gì mà ma vật, gì mà mối nguy của Nguyên Tiên giới, chẳng lẽ Thiên ma ngoại
vực có tồn tại thật à?
“Hoá ra ngươi không biết gì ư?”
Vân Hồng hết sức kinh ngạc: “Chẳng lẽ mẹ ngươi không tiết lộ cho ngươi biết
những bí mật đó?”
Mẹ nhà mi ấy.
Thành ca suýt nữa văng tục tại chỗ.
Nhưng vì phá hỏng chuyện nên hắn đành phải cố nhịn để diễn tiếp.
“Không!”
“Haiz, cũng đúng, ngươi không trải qua thời đại kia giống bọn ta, không biết là
bình thường.”
Nam Khâu thở dài, tiếp đó nhẹ nhàng kể lại.
“Thật ra vào thời viễn cổ, trước khi Thập Thiên Đế quật khởi, Nguyên Tiên giới
từng tan rã một lần…”
Khương Thành bĩu môi: “Thiên Đạo bị người ta đánh cắp, sau đó ba nghìn căn
nguyên phân tán khắp nơi, tạo thành ba nghìn chân giới, đúng chứ?”
Hai người lại đưa mắt nhìn nhau, cứ tưởng người kia chẳng biết tí gì, hoá ra hắn
còn biết bí mật cả bí mật xa xưa hơn.
“Đúng vậy, lần ấy Thiên Đạo đã bị trộm mất, cũng gieo xuống một mầm tai
hoạ.”
“Mầm tai hoạ gì?”
“Từ đó Thiên Đạo không còn hoàn chỉnh nữa.”
“Không hoàn chỉnh là sao? Chẳng lẽ Thiên Đạo đã bị người ta móc mất một
miếng? À phải rồi, kẻ đó tên là gì?”
“Lúc ấy mọi người gọi hắn là Di.”
Vân Hồng tiếp lời: “Di không phân tách Thiên Đạo. Sau khi đánh cắp Thiên
Đạo, ban đầu hắn lợi dụng sức mạnh của Thiên Đạo để sáng lập ra một thế giới
mới.”
“Về sau, hắn cố gắng thay ý chí của Thiên Đạo bằng ý chí của mình.”
Sáng tạo một thế giới mới… Khương Thành biết chuyện gì đã xảy ra, đó chẳng
phải nguồn gốc của Huyền Giới ư.
Nhưng câu nói sau cùng lại khiến hắn hơi kinh hãi, đó không phải những việc
mà Thánh Hoàng đã làm trong năm ấy sao?
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó hắn thất bại, nhưng thật đáng tiếc, khi ấy Nguyên Tiên giới đã tan rã,
đó cũng là lúc Thiên Đạo bước vào thời kì suy yếu, còn hắn lại quá mạnh.”
“Ý chí của Thiên Đạo không thể đồng hoá hắn trong một thời gian ngắn.”
“Trong tình huống bình thường, cùng với sự trôi qua của năm tháng, ý chí của
Di sớm muộn gì cũng sẽ bị mai một hoàn toàn.”
“Nhưng đúng thời điểm mấu chốt ấy, biến cố đã xuất hiện.”
Nam Khâu hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Ba nghìn căn nguyên trở về,
Nguyên Tiên giới được gây dựng lại. Trong khoảng thời gian đó, Thiên Đạo
chấn động dữ dội, để lộ kẽ hở.”
“Chút ý chí sót lại của Di hồi phục rồi bỏ trốn, thậm chí còn để lại dấu ấn của
mình vào trong Thiên Đạo.”
“Từ đó về sau, Thiên Đạo cũng bị ảnh hưởng bởi một phần ý chí của hắn!”
“Có chuyện như thế sao?”
Thành ca tỏ vẻ vừa được mở mang tầm mắt.
Theo lời hai người này thì sau này Di có thể hồi phục lại, thậm chí còn có liên
quan đến mình.
Nếu mình không đưa Chân giới Băng trở về thì ba nghìn chân giới không thể
dung hợp nhanh như vậy.
Không đúng, có lẽ chính mình đã làm Di có cơ hội hồi phục.
Bởi khoảng thời gian đó là lúc mình đang tất bật vượt qua các thử thách ở biển
Thiên Đạo.
Không lẽ lúc đó Thiên Đạo bận “chiêu đãi” mình, lơ là với hắn, nên hắn mới có
cơ hội đào thoát?”