Bởi vì không ai muốn chết cả, chỉ có thể giữ quan hệ.
“Lại gặp được Khương Ẩn Hoàng rồi, bọn ta kích động biết bao.”
“Phải đó, phải đó, có ngươi ở đây thì lòng bọn ta có thêm sức mạnh rồi.”
“Lại chả thế, chúng ta và Khương Ẩn Hoàng là người một nhà.”
Nhìn thấy những tiên tướng thượng cấp bình thường mặt nhăn mày nhó đột
nhiên lại cười như nở hoa hệt như con mèo dụ khách kia, những tướng sĩ của
Thiên Vi Quân xung quanh cảm thấy nổi cả da gà.
Đệ tứ tiên tướng thậm chí còn đến trận tiền khuyên hàng.
“Khương Ẩn Hoàng thống lĩnh bọn ta đi, chuyện san bằng Khiếu mang vực chỉ
trong tầm tay.”
“Phải phải phải, chỉ cần một tiếng hạ lệnh của Khương Ẩn Hoàng, chỉ đâu đánh
đó.”
Lời của bọn họ cũng không phải vô dụng.
Thiên Vi Quân tạm thời không tiến công ngoại trừ việc phải củng cố trận địa ra
thì nguyên nhân lớn nhất là kiêng kị Khương Thành.
Nếu Khương Thành chuyển sang bên bọn họ thì căn bản chẳng cần trận địa hậu
phương gì nữa, sớm đã thẳng đường mà đi rồi.
“Ngưng ngưng ngưng!”
Khương Thành nghe có phần sai sai.
“Ta giúp các ngươi sang bằng Khiếu Mang vực? Các ngươi nắm sai lập trường
của ca rồi phải không?”
“Ta là người của Phi Tiên môn.”
“Chúng ta bây giờ là kẻ địch của nhau.”
Hắn huơ huơ Kị Khuyết kiếm trong tay.
“Được rồi, hỏi thăm người cũ đã xong rồi, nên làm thật rồi.”
Toàn bộ năm Đạo Thánh đều hoang mang.
“Không không không.”
“Bọn ta sao dám động thủ với ngươi chứ?”
“Thế này chẳng phải là đùa sao?”
Thành ca vẫn luôn muốn thử hiệu quả của “Tịnh Hồn Từ Độ Kinh”, mong
muốn có một trận chiến.
“Chúng ta bây giờ là địch của nhau, yên tâm mà ra tay đi, dùng tuyệt chiêu nhất
của các ngươi là được, ta không trách các ngươi đâu.”
“Không được.”
Năm tiên tường vừa lùi lại vừa xua tay tỏ vẻ từ chối.
“Tuyệt đối không được.”
“Tuy bây giờ ngươi ở bên Khiếu Mang vực, nhưng thân phận của ngươi ở Thiên
Cung vẫn không hề thay đổi, sự tôn kính của bọn ta dành cho ngươi vẫn không
hề đổi thay.”
Mặt hắn nghiêm lại, hét dứt khoát: “Ra tay với Khương Ẩn Hoàng tôn kính là
chuyện hoàn ngược lại ý của ta, ta làm không được.”
Những người khác vừa thấy thì cũng lần lược bắt chước theo.
“Không sai, bọn ta làm không được.”
“Thế này là đang làm khó bọn ta.”
“Nếu thật sự ép bọn ta làm như vậy thì không bằng giết ngay bọn ta luôn đi cho
rồi.”
Nói xong, mấy người dang tay ra, nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu, làm ra tư thái
chờ chết vô cùng nghĩa khí.
Lần này khiến Khương Thành không biết sao.
Ôi mẹ nó, các ngươi cảm thấy ta dễ bị chơi khăm vậy à?
Thật sự không sợ ta nhân lúc các ngươi không chuẩn bị cho một kiếm xuống à?
Ca xuất đạo nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ làm mấy việc không giảng
võ đức đến vậy.
Khí tức bên ngoài thành lũy vào giờ phút này đã trở nên ngưng đọng.
Tất cả mọi người xung quanh nín thở, sợ chỉ một động tĩnh nhỏ sẽ dẫn đến hậu
quả không thể vãn hồi.
Khương Thành hít một hơi thật sâu.
Sau đó huơ tay.
“Các ngươi giải tán đi.”
Hết cách, tài nịnh nọt của đám người này quá trơn tru, làm hắn thấy cũng ổn.
Cho dù biết là không thật lòng nhưng Thành ca vẫn quyết định tháo lưới.
Suy cho cùng thì những nhân tài trong “màn nịnh hót” này cũng cần được bảo
tồn.
Mấy người đang nhắm mắt thật ra cũng sốt ruột đến chết đây, sắp muốn ba chân
bốn cẳng bỏ chạy.
Nghe thấy câu nói này thì đúng là đúng là tin tốt, trời sắp sập xuống đã trở nên
trong xanh trở lại.
“Ta biết ngay là Khương Ẩn Hoàng không nỡ giết bọn ta mà.”
Đệ nhị tiên tướng suýt nước mắt lưng tròng.
“Đó là đương nhiên rồi, giao tình năm ấy ắn có thể vì chuyện thay đổi lập
trường mà thay đổi hay sao?”
“Lòng dạ của Khương Ẩn Hoàng có thể là người như vậy sao?”
Lòng Khương Thành nghĩ ta với các ngươi cũng có giao tình gì đâu.
Lúc trước tuy cùng ở Thiên Cung nhưng còn chưa gặp mặt lần nào.
“Được rồi được rồi, cút đi.”
Suy cho cùng thì mục đích của hắn là đánh lùi đại quân Thiên Cung, thu phục
Nhu Nguyệt lĩnh và Ma Hành Tinh Hà.
Dù là giết lùi hay ép lui Thiên Cung thì kết quả cũng như nhau.
Mấy người này tính day dưa thêm chút để kéo dài thời gian.
Chờ đến khi bọn người Cảnh Vương quay về, cục diện có thể sẽ được xoa dịu.
“À thì, đám bi chức cũng là tuân mệnh hành sự.”
Ánh mắt lưu luyến của đệ tứ tiên tướng nhìn có vẻ thật đáng thương.
“Bên trên chưa có lệnh, bọn ta tự ý cho lùi thì e sẽ…”
“Vậy có liên quan quái gì đến ta?”
Khương Thành lại chẳng kiên nhẫn mà nhấc Kị Khuyết kiếm lên.
“Còn không đi nữa thì ta sẽ ra tay thật đấy.”
Nói xong, hắn trực tiếp tế ra pháp tắc không gian của bản thân.
Nhìn thấy tám cột đồ đằng to lớn, trái tim năm người lạnh thấu lại.
Ôi mẹ ơi, đây còn là người nữa sao?
Mấy Thần Quân lâu năm còn không được nhiều đến vậy.
Lúc trước ở đại hội Thông Thần khi hắn gặp thần giết thần không phải nói hắn
chỉ có ba cột cự đồ đằng thôi sao?
Mới qua có ba ngàn năm thôi, sao lại thêm những năm cột rồi?
Thế này còn đánh quái thế nào nữa, may mà vừa rồi quỳ vừa nhanh vừa chuẩn
chứ không bây giờ đã chẳng còn ai lượm xác cho rồi.
“Vâng vâng vâng, bọn ta giải tán ngay đây.”
“Giải tán ngay lập tức.”
“Mau mau mau, thu dẹp thành trì.”
Năm người hét lên với mọi người xung quanh, những tướng sĩ xung quanh cũng
không còn chút ý chí muốn phản kháng nào nữa.
Hành động nhanh như một cơn gió.
Hơn ba mươi ngàn người vẫn còn đang quan sát chờ đợi.
Ngoại trừ một mình Khương Thành “giết vào” bên trong ra thì sao đó chẳng hề
thấy động tĩnh gì nữa.
“Bên trong đã xảy ra chuyện gì rồi?”
“Khương tiền bối chắc không xảy ra chuyện gì chứ?’
Chờ đợi một hồi, Ngọc Phiêu Đạo Tôn cảm thấy ngày càng bất an.
Sợ vào giây phút nào đó đám thiên quân bên trong sẽ như làn sóng giết ra, sau
đó ngya trong chốc lát dẹp sạch nơi đây, sợ sẽ chết tại chỗ.
“Chư vị đạo hữu Phi Tiên môn, tiền bối…”
Hắn cẩn thận từng li từng tí nói ra đề nghị nho nhỏ của bản thân.
“Hay là chúng ta đi xem thử, trợ lực cho Khương tiên bối.”
Còn chưa đợi đám người La Viễn, Đan Thái đáp lại, bên Thiên Vi Quân phía
trước đã xảy ra động tĩnh.
Mấy cục ngàn Thiên Vi Quân bay đi vội vã.
Quả thực là như làn sóng thật, nhưng mà không phải bay về bên này mà là
ngược về bên kia.
Chỉ sau một khắc ngắn ngủi, thành lũy trước mặt lúc trước đã biến mất không
còn.
Đến cả bố trí của cấu trúc đại trận hay cấm chế cũng bị gỡ bỏ.
Còn chưa đợi bọn họ hiểu được chuyện gì đang xảy ra thì hơn mười ngàn đại
quân đã biến mất khỏi tầm mắt họ.
Chỉ còn để lại trên tiền trận một cái hố lớn còn chưa kịp đắp lại, sau một cơn gió
chỉ còn lại bụi trần.
Như tâm tình hỗn loạn của mọi người.
Cũng may mà Khương Thành vẫn còn.
Hắn đứng sừng sững trên không, đưa mắt nhìn về phương xa.
Đám người Kỷ Linh Hàm, La Viễn nhanh chóng đi sang.
Ngọc Phiêu Đạo Tôn hoàn toàn không hiểu được tình huống đang xảy ra: “À
thì, Khương tiền bối… đây, chuyện này là thế nào?”
“Sao bọn họ lại đi rồi?”
Hơn ba mươi ngàn người ở phía sau cũng vô cùng tò mò.
Chiến đấu đâu?
Chưa khai chiến mà đối phương sao đột nhiên giải tán hết rồi?
Ba ngang năm nay bọn họ qua lại với Thiên Cung không biết bao nhiêu lần
cũng chưa từng thấy cảnh tượng này.
Hồn kĩ của Thành ca đến nay còn chưa dùng lần nào nên vô cùng khó chịu.
Thế là chẳng có chút hào khí nói: “Nhìn thấy ta, bọn họ có thể không lui à? Lẽ
nào chờ chết sao?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau.
Đến cả Phi Tiên môn cũng không chấp nhận nỗi cách nói này.
Nếu ngươi nói ngươi dùng thực lực mạnh nhất giết đối phương, bọn ta chắc
chắn sẽ tin.
Nhưng nhing thấy ngươi đã bị dọa bỏ chạy thì khó tránh hơi hoang đường