gian đã thăng cấp mấy lần.
Có thể trực tiếp tiêu diệt kẻ địch.
Nhưng lúc này, Khương Thành lại kiên cường chặn đứng luồng sức mạnh cuồn
cuộn khổng lồ ấy bằng tiên thể.
Mặc dù trên cơ thể hắn đã xuất hiện nhiều vết thương nhưng chúng còn lâu mới
đạt tới ngưỡng chí mạng.
Ngoài những đòn tấn công trực diện thì điều đáng sợ hơn cả ở thánh giới chính
là đạo tự thân mà nó mang theo.
Cũng giống đạo số mệnh của Thiên Uyên Thánh Chủ, với loại hiệu ứng ngang
ngược này chỉ có thể chống lại nó bằng một sức mạnh có cấp độ ngang hàng với
đạo ấy, bằng không rất khó tránh khỏi việc số mệnh bị thay đổi.
Thứ mà hai vị Thánh Chủ Ma Diễm tông đang tu luyện chính là Đạo âm Hoả.
Một khi bị thánh giới tác động, cho dù là trong hay ngoài cơ thể thì đều sẽ bùng
lên âm hoả.
Ngọn lửa này không hề thiêu đốt mãnh liệt nhưng lại có thể đốt cháy khí huyết,
tiên lực, thậm chí là cả thần hồn của mục tiêu, đáng sợ vô cùng.
Vậy mà chính lúc này, một Khương Thần chỉ có đạo quy tắc ở ngưỡng Đạo
Thần trung giai lại không bị ảnh hưởng chút nào.
Tuy tiên thể của hắn đã đổ máu nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị thiêu đốt.
Khi từng đám âm hoả nhợt nhạt chạm lên người hắn, dường như chúng đang
đụng phải một sự tồn tại còn mãnh liệt hơn, lần lượt bị biến thành những sợi
khói đen.
“Sao có thể như vậy?”
“Hắn có thể miễn dịch với âm hoả của Thánh Chủ ư?”
Những người đứng xem, dù là Trường Dương, Diệu Du hay Quan Dương và
Hoàng Mông ở phía đối diện cũng cùng tỏ vẻ kinh ngạc khó tin.
Bọn họ là Đạo Thần cao giai, chỉ còn cách Thánh Chủ một bước.
Họ biết rõ điểm đáng sợ của thánh giới.
Có thể là vì tiên thể có sức chống chịu cực cao nên mới ngăn chặn được những
đòn xung kích trực diện của thánh giới.
Ví dụ như Yêu tộc, Hoang tộc vốn là những Tộc quần có Thể Phách rất mạnh
mẽ, có thể làm được việc này.
Nhưng không phải cứ có tiên thể mạnh mẽ thì sẽ miễn nhiễm với sức ảnh hưởng
từ Đạo của thánh giới.
Nếu đổi lại là họ, chắc chắn không thể miễn dịch với ảnh hưởng của thánh giới,
cùng lắm chỉ chống đỡ được một phần nhỏ mà thôi.
“Chẳng lẽ Đạo của Khương chưởng môn còn cao hơn cả Thánh Chủ?”
“Không thể nào.”
“Nếu quả thật là vậy thì bây giờ hắn phải là Thánh Chủ, thậm chí là Thánh tôn
rồi!”
“Vậy tại sao hắn lại làm được?”
Ngay cả Ngộ Sơn đang quyết đấu với đôi Thánh Chủ Ma Diễm tông cùng
Khương Thành cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Trong đám đông, chỉ có mình Lăng nhìn thấu nguyên do.
“Hay là do tiên thể của hắn.”
Nàng chăm chú quan sát những vết thương bên ngoài cơ thể Khương Thành,
cảm nhận được một thứ kỳ lạ lẫn trong những giọt má bị bắn ra.
Nó không thuộc về Đạo, cũng không có lực công kích đi kèm, song vẫn chặn
đứng Đạo âm Hoả.
“Đây là… Thần thể đích thực?”
“Không, chắc chỉ mới là phôi thai, còn lâu mới tới viên mãn!”
Lúc này, nội tâm nàng dao động đến cực điểm.
Bởi vì nàng là là một Cổ Thánh, mục tiêu tu luyện trước mắt của nàng là tiến
khoá tiên thể của mình lên thần thể.
Chỉ có vậy thì nàng mới có thể chịu được đựng được sự phát triển của Đạo.
Cho đến tận giờ, nàng mới chỉ tìm thấy vài đầu mối manh, còn Khương Thành
lại đã sở hữu nguyên mẫu của thần thể, sao nàng lại không kinh ngạc chứ?
Sau khi ngăn cản đòn xung kích từ thánh giới, Thành ca đã vượt qua được việc
đạo hải bị tàn phá.
Một lần nữa, hắn lại kết nối với thần đài căn nguyên bằng Thần hồn.
Trên bầu trời, một chiếc búa màu xanh bách nhị thập trọng xuất hiện.
Rầm!
Nguyên thuật bách nhị thập trọng giáng một đòn nặng nề lên nơi thánh giới của
hai Thánh Chủ giao nhau.
Hai thánh giới đồng thời rung động kịch liệt!
Ngay sau đó cùng bị đập thành một vết nứt lớn.
Đòn đánh gọng kìm của hai Thánh Chủ bị đập tan ngay lập tức!
Khương Thành không hề muốn dừng lại, tập trung căn nguyên lần thứ năm.
Cùng lúc ấy, linh ý của hắn cũng chủ động tấn công ý thức của đối thương, tiến
hành đồng bộ.
Ý thức của Thánh Chủ đã rất yếu ớt.
Hiện tại hắn không thể tiêu diệt toàn bộ ý thức của đối phương, bởi vì đối
phương đang chống đỡ bằng đạo.
Đạo là vô hình vô chất, nhưng nó lại bao trùm tất thảy.
Nó có thể ngăn cản sự tấn công từ Linh Ý một cách hiệu quả.
Nhưng nếu thế thì ắt phải dành ra một phần sức mạnh rất lớn.
Hậu quả dẫn đến là hai vị Thánh Chủ đang nhanh chóng kiệt quệ, yếu đi gấp
mấy lần.
Ầm! Ầm!
Cự búa chia ra nện xuống giữa thánh giới của hai người.
Thánh giới vốn đã suy yếu rốt cuộc cũng sụp đổ!
Đám tiên nhân đứng quan sát ở bên ngoài, dù là phe mình hay phe bên kia cũng
cùng tỏ vẻ ngẩn ngơ.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn nằm ngoài tầm nhận thức của họ.
Trong toàn bộ quá trình, Khương Thành không hề sử dụng thánh giới, điều đó
đủ để chứng minh hắn chỉ là Đạo Thần mà thôi.
Trước khi quay lại quyết chiến với hai Thánh Chủ này, hắn đã sử dụng nguyên
thuật ba lần với tên Côn Hoằng Thánh Chủ kia.
Một Đạo Thần trung giai bị tổn hao nghiêm trọng, hơn nữa còn bị phá huỷ đạo
hải lại có thể phản kháng, áp chế, đuổi đánh hai Thánh Chủ!
Chuyện này khó tin đến nhường nào?
Nhìn Khương Thành toàn thân đẫm máu, đánh càng lúc càng hăng, trong lòng
họ dâng lên từng con sóng lớn ngút trời.
Thì ra Đạo Thần có thể mạnh đến vậy?
“Không…”
“Dừng tay…”
Thánh giới bị diệt, hai vị Thánh Chủ Ma Diễm tông bị phản phệ dữ dội.
Hai người hối hận xanh cả ruột.
Đáng lẽ bản thân họ phải đoán ra chứ, chắc phải có nguyên nhân gì đó nên
đường đường là Thánh Chủ như Ngộ Sơn mới chịu khuất phục dưới chân
Khương Thành.
Nếu biết kẻ này mạnh đến vậy, bọn họ cũng sẽ không chủ động mò tới đối địch
với đối phương.
Dù có muốn tiêu diệt kẻ này thì cũng nên gọi thêm mấy Thánh Chủ khác đi
cùng!
Nếu hôm nay có một Thánh Chủ nữa cùng góp mặt thì Khương Thành chắc
chắn sẽ phải chết, bởi vì Hồn lực của hắn đã chạm đáy rồi.
Nhưng trên đời này không có nếu như…
Hai người khiếp hãi, đành triệt tiêu đạo ý thức bảo vệ, ngưng tụ thánh giới một
lần nữa.
Song hành động này đã nằm trong dự liệu của Khương Thành.
Ngay khi “bức tường thành” bên ngoài ý thức của hai người mới rút đi, linh ý
của hắn lập tức cuốn sạch mọi thứ.
Ngay khi hai thánh giới mới vừa ngưng tụ thành hình, ý thức của hai Thánh Chủ
cũng cùng bị linh ý tàn phá.
Hai người bỗng khựng lại.
Thánh giới của họ chưa bị đánh tan, nhưng hai kẻ vô dụng này không thể tạo ra
sự uy hiếp nào trước Khương Thành.
Kiếm đạo thập tam trọng nhanh chóng chém giết hai người nọ.
Sau đó hắn thôi thúc Tịnh Hồn Từ Độ Kinh, dễ dàng thu lấy Tàn hồn của hai
người.
Hồn lực mới bị cạn đến đáy của Khương Thành cuối cùng cũng được bổ sung
phần nào, tu vi Thiên Hồn lại được tăng lên.
Cả quá trình này chỉ tốn vài giây.
Nhưng trong mấy giây ấy, đám Quan Dương và Hoàng Mông đã chạy mất dạng
rồi.
Thành ca không thèm để ý xem đám tép riu này định chạy đi đâu, càng không
muốn phí sức truy bắt.
Dù sau vẫn còn thứ quan trọng hơn thế sắp xuất hiện, chính là Vẫn giới tiên
tàng.
Một chốc trước đó, sau khi Côn Hoằng bị tiêu diệt, một tinh vân đã vọt lên trời
cao.
Toàn bộ Đại Lục Thương Lan lại sục sôi cả lên.
Vô số Tiên nhân ngước lên trời cao, ánh mắt ngập tràn nét kinh ngạc.
“Lại có thêm một Thánh Chủ chết ư?”
“Vẫn giới tiên tàng mới qua một tháng thôi mà?”
“Sao lại nhanh vậy chứ?”
Mặc dù quy tắc sinh tồn ở Tiên Võ châu là các cao thủ hợp thành một nhóm để
tiêu diệt Thánh Chủ nhưng chính Thánh Chủ cũng có năng lực bảo vệ bản thân
cực mạnh.
Thường thì những chuyện kiểu này phải mấy trăm nay mới xảy ra một lần.
Rất nhiều cao thủ thuộc ba tông môn và một liên minh đang truy tìm tung tích
của Khương Thành cùng cảm thấy kinh hãi khó tin.
“Lần này là ai bị giết?”
“Kẻ nào làm?”
“Chẳng lẽ gần đây có kẻ nào đó không tuân thủ quy tắc, lợi dụng tình hình hỗn
loạn khi truy quét tên gây rối đó để ra tay với đồng bọn bên cạnh?”
Khi bọn họ còn mải nghi bóng nghi gió, lại có thêm hai tinh vân vừa bay lên
trên bầu trời.